Chương trước
Chương sau
Bàng Thống tức tối, ông ta nghịch thiên sát phạt lên trời, tung ra một đao chém tan chưởng ấn của Thanh Vân Lão Tổ.

Trận đại chiến đột nhiên nổ ra khiến trời đất rung chuyển.

Vì động tĩnh quá lớn nên các tu sĩ bên trong cổ thành đều chạy ra ngoài, túm tụm thành từng đám đen kịt.


Có điều bọn họ lại không biết Bàng Thống kia căn bản không phải là Bàng Thống còn Thanh Vân Lão Tổ cũng không phải là Thanh Vân Lão Tổ.

Vậy bọn họ là ai? Không cần nói cũng biết chính là tên tiện nhân Diệp Thành. Bàng Thống do đạo thân của hắn hoá thành, Thanh Vân Lão Tổ chính là bản thể của hắn hoá thành. Cảnh tượng huyết chiến này chính là màn kịch mà hắn dày công tạo dựng.

Mục đích của hắn rất rõ ràng đó chính là tạo ra mâu thuẫn giữa Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, xoay chuyển sự chú ý của bọn họ.

Rầm! Đoàng!

Trận đại chiến vẫn đang tiếp tục với chấn động lớn kéo theo sự chú ý của rất nhiều người.

Thanh Vân Lão Tổ truy sát điện chủ của Chính Dương Tông.

Thông tin này giống như được chắp thêm đôi cánh, nhanh chóng lan truyền khắp Đại Sở, đây cũng chính là kết quả mà Diệp Thành muốn thấy.

Khốn khiếp!

Bên trong đại điện của Chính Dương Tông, mười mấy bóng hình liên tục bay ra ngoài, người nào người nấy sát khí đằng đằng.

Mới tối hôm qua bọn họ còn nhận được tin báo Thanh Vân Tông liên thủ với nhà Thượng Quan tính kế với đại quân hai điện của bọn họ khiến đại quân của hai điện cho tới giờ vẫn không rõ tung tích. Hiện giờ biết được Bàng Thống lại bị truy sát, sao bọn họ có thể chấp nhận.

“Việc khốn khiếp thế này cũng chỉ có tên Diệp Thành đê tiện đó mới làm ra được”, bên trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Bàng Thống vuốt râu hằn học.

“Kế ly gián này rõ ràng quá”, ở bên, Đạo Huyền Chân Nhân trầm giọng, “tám phần Chính Dương Tông sẽ không tin”.

“Tin hay không không quan trọng”, Chung Giang mỉm cười, “ân oán của ba tông tồn tại đã lâu, cho dù không ly gián thì Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông sớm muộn cũng nổ ra trận chiến, cho dù Chính Dương Tông nhìn ra được đó là kế ly gián thì bọn họ cũng nhân cơ hội này mà lấy lý do xuất binh”.

“Nếu không xử lý tốt thì Hằng Nhạc Tông cũng bị kéo vào trận chiến này”, Hằng Vũ Chân Nhân vuốt râu lên tiếng.

“Ngươi chắc chắn tên đó dùng dung mạo của ta chứ?”, bên trong Thanh Vân Tông, tlt nheo mắt nhìn xuống một trưởng lão ở bên dưới.

“Chắc chắn ạ”.

“Là kẻ nào đang chơi sau lưng?”, Thanh Vân Lão Tổ hắng giọng, “rõ ràng đang dùng kế ly gián”.

“Tám phần là Hằng Nhạc Tông, đây rất giống với phong cách của Doãn Chí Bình”.

“Chưa chắc”, Công Tôn Chí lên tiếng, “Doãn Chí Bình bị Diệp Thành xử lý rồi, hiện giờ đã được cứu hay chưa cũng chưa biết”.
“Là ai đang làm loạn chỉ cần nhìn là biết”, Thanh Vân Lão Tổ lạnh giọng, sải bước ra khỏi đại điện, ông ta bay đi như một đạo thần hồng rẽ ngang trời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.