Chương trước
Chương sau
“Sau khi ngươi chết, muội muội rất đau lòng”.

“Ta biết”, Diệp Thành mỉm cười, hắn còn nhớ cảnh tượng trước Ngọc Nữ Phong, cô ấy và Lạc Hi còn quỳ trước giường băng khóc than đau khổ, đó không thể là giả.

“Có lẽ ngươi sẽ không phụ con bé”, Thượng Quan Hàn Nguyệt hít vào một hơi thần sâu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào Diệp Thành, vẻ mặt nghiêm túc không có ý trêu đùa, có điều cứ nhìn thế, nhìn thế rồi cô vô thức chợt đưa mắt đi chỗ khác, khẽ bặm môi và khuôn mặt ửng đỏ.


“Phụ hay không phụ ta không biết, nửa canh giờ trước ta đã khiến muội muội của cô tức gần chết”, Diệp Thành tự gào thét trong lòng, hắn day trán, nói không chừng hiện giờ Thượng Quan Ngọc Nhi đang mài dao rồi cũng nên.

Cả hai người lại chìm vào yên lặng, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới ngẩng đầu nhìn sắc trời sau đó lại nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi: “Thượng Quan cô nương, cô có phải là con gái còn trinh không?”

Nghe câu này, Thượng Quan Ngọc Nhi thẫn thờ, vẻ mặt vô cùng thú vị, cô không ngờ rằng Diệp Thành lại nói ra một câu sỗ sàng thế này.

Sau một lát, khuôn mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt hãy còn đỏ lựng.

Lại nhìn sang Diệp Thành, khuôn mặt hắn cũng tối sầm cả lại.

Trời đất chứng dám, đó không phải là câu nói của hắn, còn do ai nói thì không cần nghĩ cũng biết chính là tiện nhân Thái Hư Cổ Long, nửa đêm không ngử lại đi phá đám người khác.

Lưu manh!

Thượng Quan Hàn Nguyệt trừng mắt nhìn Diệp Thành, cô quay người bỏ chạy, đôi tay bưng lấy hai bên má đang nóng ran vì ái ngại.

Phía này, thấy bóng người Thượng Quan Hàn Nguyệt chạy đi, khoé miệng Diệp Thành giật lên liên hồi.

Ô ha ha ha….!

Tiếp đó, bên trong thần hải của Diệp Thành liên tục vang lên tiếng cười giòn tan, Thái Hư Cổ Long bật cười như nắc nẻ, cười chảy cả nước mắt.

Nhìn con tiện nhân trong bộ dạng điên cuồng như vậy, khuôn mặt Diệp Thành càng tối sầm hơn bao giờ hết.

Thế rồi chín phần phân thân của hắn bắt đầu đứng dậy, tên nào tên nấy không hề nể nang cứ thế cởi sạch quần, không nói lời nào rồi cầm cậu nhỏ chĩa thẳng về phía Thái Hư Cổ Long mà tưới như mưa.

Ôi trời!

Tiếp đó là tiếng gào thét thảm thiết của Thái Hư Cổ Long dưới lòng đất.

Tiện nhân!

Diệp Thành tức tối mắng chửi, hắn quay người hằn học bỏ đi, chính vì câu nói của Thái Hư Cổ Long mà hình ảnh anh kiệt của hắn đã tan thành mây khói.

Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, nhà Thượng Quan đã bắt đầu bận rộn.

Lúc này, bên ngoài kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan lại có tám tầng kết giới mới, khả năng phòng ngự tăng lên hơn mười lần.

Cũng nhờ có Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, hai người này tinh thông trận pháp và kết giới, vả lại còn kiến tạo hết sức uyên thâm.

Cũng chính vì vậy mà bọn họ cũng rất vất vả vì rất nhiều nơi cần bọn họ tới đả thông đại trận hư không giữa nhà Thượng Quan và Hằng Nhạc, chín phân điện của Hằng Nhạc Tông và cổ thành Thiên Thu, nhà họ Hùng ở Nam Cương, nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.