Chương trước
Chương sau
“Đến rồi”, khi hai người đang nói chuyện, Hằng Thiên Thượng Nhân ở bên cạnh trầm ngâm cất lời.

Phía dưới, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào một khoảng hư không mù sương.

Nơi đó có chín đạo thần hồng vụt qua bầu trời với tốc độ cực nhanh, khí thế ngút ngàn, ai cũng mang theo uy áp cường hãn, chẳng phải đây là phía Thông Huyền Chân Nhân sao?


Hửm?

Trên khoảng hư không, Thông Huyền Chân Nhân đang bay phía trước nhìn chín tầng kết giới bao phủ Hằng Nhạc từ rất xa, cũng từ khoảng cách rất xa ấy nhìn thấy tấm bia đá to lớn sừng sững trước sơn môn Hằng Nhạc.

Sao ta cứ thấy kỳ lạ nhỉ?

Nhìn Hằng Nhạc từ xa, phía Hằng Nhạc Chân Nhân đều lẩm bẩm.

Nhưng khi khoảng cách gần hơn, bọn họ mới thật sự nhìn rõ cảnh tượng bên dưới, trên tấm bia khổng lồ có một người đầu tóc rối bù bị xích chặt, mà phía trước tấm bia là một thanh niên đang cầm kiếm, không ngừng khắc thứ gì đó lên tấm bia.

“Diệp Thành? Doãn Chí Bình?”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân sững sờ, bọn họ bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.

“Chuyện gì thế này? Sao Diệp Thành lại ở đây? Sao Doãn Chí Bình lại bị xích, còn ở trước sơn môn của Hằng Nhạc nữa?”

“Làm gì vậy? Hằng Thiên sư đệ đâu? Các trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đâu?”

“Sư tổ, cứu con, cứu con với!”, thấy phía Thông Huyền Chân Nhân đã về, Doãn Chí Bình đang bị xích trên tấm bia đá như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, điên cuồng giãy giụa, gào thét ầm ĩ.

“Diệp Thành”, Thông Huyền Chân Nhân đi một bước là cả mấy trăm trượng, đứng vững vàng trên hư không, ánh sáng lạnh lùng bắn ra từ đôi mắt, sát ý không thể kiềm chế đột nhiên xuất hiện, uy áp mạnh mẽ cũng đồng thời lộ ra.

“Thông Huyền, ta đã chờ ông rất lâu rồi”, Diệp Thành gọi thẳng tên Thông Huyền Chân Nhân, hắn cũng đứng trong hư không, khí thế cuồng bạo, không hề yếu hơn ông ta, hai người đứng đối đầu với nhau từ xa khiến hư không phát ra tiếng nổ liên tục.

“Thứ khi sư diệt tổ nhà ngươi to gan lắm”, tiếng hét giận dữ của Thông Huyền Chân Nhân như tiếng sấm rền, sát khí kinh người khiến đất trời kết băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Đừng làm ta sợ, lá gan của ta nhỏ lắm”, Diệp Thành ngoáy tai rất thoải mái.

“Thả Bình Nhi ra, ta sẽ không trách ngươi chuyện cũ”, tiếng quát của Thông Huyền Chân Nhân vẫn như sấm rền, chấn động cả đất trời.

“Thả hắn?”, Diệp Thành nở nụ cười: “Thông Huyền, xem ra ông vẫn chưa nhìn rõ tình hình! Ta có thể bình an vô sự đứng trước sơn môn của Hằng Nhạc, ta có thể xích hắn ngay trước Hằng Nhạc, ông nghĩ… ta dựa vào đâu?”

Nghe câu này, Thông Huyền Chân Nhân biến sắc, chợt nhìn về phía Hằng Nhạc.

Nhưng do có chín tầng kết giới nên ông ta không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Đúng vậy! Diệp Thành dựa vào đâu?

Trong lòng Thông Huyền Chân Nhân vô cùng nghi hoặc.

Chưởng giáo của Hằng Nhạc bị xích trên bia đá, nhưng không ai có động tĩnh gì, điều này nói lên một số vấn đề, đó là Hằng Nhạc hiện tại đã không còn là Hằng Nhạc khi bọn họ rời đi.

Không chỉ Thông Huyền, mà ngay cả phía Hằng Nhạc Chân Nhân cũng nhíu chặt lông mày, bởi vì chuyện này quá kỳ lạ, rốt cuộc điều gì khiến cho Diệp Thành không chút kiêng kị, dám làm vậy trước mặt tất cả mọi người ở Hằng Nhạc như thế?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.