Chương trước
Chương sau
“Chẳng phải con đã quay về rồi sao? Vận may cũng không tồi mà”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Thành Nhi, nào, lại đây bái kiến Hằng Thiên Sư Tổ”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, kéo Diệp Thành tới trước mặt Hằng Thiên Thượng Nhân.


“Diệp Thành bái kiến sư tổ”, Diệp Thành cung kính hành lễ, Hằng Thiên Thượng Nhân trước mặt hắn và Thông Huyền Chân Nhân không giống nhau.

Thông Huyền vài lần muốn giết chết hắn, so với Thông Huyền mà nói thì Hằng Thiên trước mặt hắn lại giúp bọn họ rất nhiều, nếu không thì bọn họ cũng không thể dễ dàng đoạt lại được Hằng Nhạc Tông.

“Ông trời thật ưu ái cho Hằng Nhạc chúng ta”, Hằng Thiên Thượng Nhân vỗ vai Diệp Thành, ông ta kích động hơn so với trong tưởng tượng, ông ta nhìn Diệp Thành, thần thái già nua bỗng trẻ ra nhiều tuổi.

“Con nghe Bàng trưởng lão nói người còn chuẩn bị cho con món quà gặp mặt”, Diệp Thành cười nói.

“Ôi trời, ta nói bao giờ thế?”, ở bên, Bàng Đại Xuyên lập tức mắng mỏ.

“Vậy chắc là con nghe nhầm rồi”, Diệp Thành nói rồi không quên gãi tai.

“Quà gặp mặt đương nhiên là có”, Hằng Thiên Thượng Nhân là người thông thái, sao ông ta có thể không nhận ra câu nói đó là Diệp Thành cố ý muốn nói với mình.

Hoặc có thể nói dụng ý thực sự của Diệp Thành không phải là muốn thấy món quà gặp mặt mà là khéo léo tạo ra một bước lùi cho ông ta, nên biết rằng vì nhóm người của ông ta quyết định sai lầm nên mới khiến Diệp Thành bị ép rời khỏi Hằng Nhạc Tông, và nếu không vì vậy thì cũng sẽ không có những chuyện thảm khốc xảy ra sau này.

Sự thực cũng đúng như Hằng Thiên Thượng Nhân đoán, đây chính là dụng ý của Diệp Thành, đưa vài linh thạch thể hiện ý tứ là được.

“Con là Đan Thánh, đương nhiên không thiếu đan dược, vậy thì thanh linh kiếm này do đích thân ta tế luyện ta tặng cho con”, Hằng Thiên Thượng Nhân nói rồi lấy ra một thanh linh kiếm màu tím đưa cho Diệp Thành.

“Đa tạ sư tổ”, Diệp Thành mỉm cười nhận lấy linh kiếm, cả hai người không nói rõ nhưng món quà gặp mặt này coi như đủ để xoá đi sự gượng gạo không cần thiết giữa hai người họ.

“Tiểu tử này ý tứ sâu xa, đúng là một nhân tài trời sinh ra để làm thống soái”, Hằng Thiên Thượng Nhân vuốt râu nhìn Diệp Thành, ông ta càng nhìn càng hứng thú, đúng là não bị úng nước mới đi bảo vệ một tên như Doãn Chí Bình.

“Chúng ta nói về tình hình của Hằng Nhạc Tông thôi”, phía này Diệp Thành đảo mắt quanh nhóm người.

“Trên chín phần các trưởng lão và đệ tử đều bảo vệ ngươi”, Chung Giang cười nói, “đương nhiên bên trong đó cũng không thiếu những kẻ hai mặt, có điều vấn đề không quá lớn, còn những đệ tử và trưởng lão thích làm việc ác đã bị nhốt trong địa lao, chỉ đợi phía Thông Huyền trở lại thì cùng tính một lượt”.

“Thuận lợi hơn so với tưởng tượng của con nhiều”, Diệp Thành cười đáp.

“Thành Nhi, con định xử lý Thông Huyền Lão Tổ thế nào?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Diệp Thành, phía Dương Đỉnh Thiên nghe thế cũng đưa mắt nhìn qua bên này, bọn họ rất muốn nghe ý kiến của Diệp Thành.

“Để ông ta thừa nhận sự tồn tại của con là điều không thể”, Diệp Thành mỉm cười, “rồi ông ấy cũng sẽ nhận cái kết bi thảm khi bị cô lập xa lánh hoàn toàn thôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.