Chương trước
Chương sau
Vậy thì tiếp theo chính là một cảnh tượng thú vị.

Những đòn công kích không vì hai bên thay đổi vị trí mà biến mất, còn những người vừa xuất hiện dưới mặt đất còn chưa kịp phản ứng lại đã bị những đòn công kích do chính bọn họ đánh ra bao trùm.

Rầm! Rầm! Đùng!

Ngay lập tức, những âm thanh kinh thiên động địa vang lên, cả đất trời như rung chuyển, những đòn công kích rợp trời đánh xuống khiến mặt đất nứt lìa còn những người đứng trên mặt đất gặp phải tai ương, phần lớn đều trong trạng thái thê thảm vì bị những đòn công kích do mình đánh ra đánh tới mức hoá thành hư vô, trong đó không thiếu những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh.

Thấy cảnh tượng thảm khốc này, Diệp Thành đứng giữa hư không bất giác nuốt nước bọt.


Cho tới lúc này hắn mới hiểu vì sao Tử Huyên lại hoán đổi vị trí với đối phương khi những đòn công kích của đối phương chỉ cách bọn họ chưa tới nửa trượng, đó chẳng phải là vì ngắm chuẩn thời gian đối phương phản ứng sao?

Sự thực chứng minh Tử Huyên nắm bắt thời gian rất chính xác vì những tên kia không kịp phản ứng lại, đợi tới khi bọn chúng phản ứng lại thì cả cơ thể đã hoá thành hư vô rồi.

“Tiên Luân Thiên Nghịch?”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn cảnh tượng trong màn thuỷ mặc rồi lại nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.

“Có phần giống với Tiên Luân Thiên Nghịch nhưng lại không phải là Tiên Luân Thiên Nghịch, nói chính xác hơn thì đó chính là dịch thiên hoán địa”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng lên tiếng, đôi mắt đẹp nheo lại nhìn Tử Huyên ở bên cạnh Diệp Thành, càng nhìn, đôi mắt bà ta càng hiện lên cái nhìn sâu xa.



Bùm! Đùng! Đoàng!

Trên Loạn Cổ Thương Nguyên, tiếng nổ vang lên không ngớt.

Nhìn ra xa, hư không bốn phía đều là người đánh nhau, nhưng động tĩnh phía dưới mặt đất mới là lớn nhất. Một nhóm người còn đang ngơ ngác đã bị tấn công dồn dập, liên tục có người hoá thành huyết vụ.

Kết quả, một làn sóng công kích quét qua, gần mười nghìn tu sĩ thì chết hơn chín nghìn, gần một nghìn còn lại thì hơn phân nửa bị đánh chết tại chỗ, chỉ còn lại vài bóng người chật vật chạy thoát.

Động tĩnh lớn như vậy khiến mọi người đang chiến đấu đều chấn động, từng cặp mắt đổ dồn về phía đó.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Chính Dương Lão Tổ sầm mặt nhìn về phía này, phía Độc Cô Ngạo đang đại chiến cùng các lão tổ của Chính Dương Tông cũng nhìn lại với ánh mắt kinh ngạc.

Một giây trước họ còn đang thi triển bí pháp thần thông, chỉ một thoáng không để ý, hàng loạt người trên hư không đã xuất hiện tập thể dưới mặt đất, hơn nữa cũng bị nhấn chìm tập thể trong bí thuật thần thông rợp trời.

“Là nữ nhân bên cạnh tiểu tử kia”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Tử Huyên bên cạnh Diệp Thành, vị trí của lão ta gần nhất nên nhìn rõ nhất, đó là một loại thần thông rất lạ.

“Thần thông ấy thật huyền bí”, Đan Thần kinh hãi nhìn về phía đó.

“Nữ tử đó là ai?”, phía Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng nhìn Tử Huyên, khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành ấy, trong lòng họ còn nảy sinh cảm giác kỳ quái.

“Diệt ma”, sau tiếng quát lạnh, Linh Chân Thượng Nhân là người đầu tiên xông về phía Diệp Thành.

“Đối thủ của ngươi là ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn hừ lạnh, bước tới trước mặt Linh Chân Thượng Nhân, ra tay toàn là thần thông cái thế, Linh Chân Thượng Nhân vừa xông lên đã bị một chưởng đầy lùi.

Phía Chính Dương Lão Tổ, Thanh Vân Lão Tổ hầu như cũng bị đối thủ của mình chặn lại trên một khoảng hư không.

Giờ phút này, Thông Huyền Chân Nhân là người có sắc mặt khó coi nhất, vì Doãn Chí Bình vẫn đang trong tay Diệp Thành, còn có lệnh bài chưởng giáo, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, ba thứ này rơi vào tay bất kỳ thế lực nào thì đối với Hằng Nhạc mà nói đều là một đòn chí mạng.

Nhưng ông ta vừa định xông tới đã bị một rìu của Man Sơn đẩy ra.

Vì thế vừa mới ngừng chiến chưa đến ba giây, trận đại chiến lại bắt đầu.

Khác ở chỗ, lần này là phía Gia Cát Vũ ngăn phía Chính Dương Lão Tổ, không cho họ lại gần Diệp Thành, để cho Diệp Thành thời gian chạy trốn. Nếu tất cả cảnh giới Chuẩn Thiên cùng sát phạt tới, đừng nói hiện tại Diệp Thành đang ở trạng thái yếu, cho dù lúc ở trạng thái đỉnh phong cũng không đấu lại được.

Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn loạng choạng đứng trong hư không, mà Tử Huyên bên cạnh hắn sắc mặt đã rất tái, quang hoa quanh người đã gần dập tắt, xem ra để thi triển thần thông nghịch thiên đó, cô cũng phải trả cái giá đau đớn.

Giết!

Hàng trăm bóng người không còn nguyên vẹn dưới đất đều gầm lên, lao về phía Diệp Thành với vẻ mặt dữ tợn.

Lần này bọn họ đã thông minh hơn, không thi triển thần thông để tấn công nữa mà cầm sát kiếm nhào tới, nếu lại bị thần thông quỷ dị kia trấn áp lần nữa, chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.

Thấy thế, Tử Huyên lập tức túm lấy cánh tay Diệp Thành, xoay người một bước đi cả trăm trượng.

Đứng lại!

Mấy trăm người phía sau đồng loạt đuổi tới, vẻ mặt ai cũng hung ác như quỷ, mặc dù số lượng không đông như khi nãy nhưng tu vi của bọn họ rất cao! Kẻ yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, trong đó còn có hơn mười cảnh giới Chuẩn Thiên.

“Cô có ổn không đó?”, Diệp Thành đang được Tử Huyên kéo đi không khỏi liếc nhìn phía sau, hắn thấy sắc mặt Tử Huyên lúc này đã trắng bệch.

Tử Huyên như không nghe thấy lời Diệp Thành, cô thi triển bộ pháp huyền diệu, tốc độc cực nhanh, băng qua bầu trời như một đạo thần hồng, hơn nữa mỗi lần chuyển động, thần hà quanh người cô sẽ tối đi rất nhiều.

Đùng! Đoàng!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.