Chương trước
Chương sau
“Sát thần Tần Vũ chính là đệ đệ của mình”, khi Hạo Thiên Thi Nguyệt nói lời này, nước mắt không kìm nổi nữa mà trào ra. Người trong lòng như anh hùng cái thế trong mộng của cô, giấc mơ đã thành hiện thực, nhưng hiện thực lại tàn khốc khiến nó trở thành số mệnh buồn thảm.

Giờ phút này cô đã không còn phân biệt được thế nào là vui mừng, thế nào là đau buồn nữa.

Cô không biết nên vui mừng vì đệ đệ mình vẫn còn sống, hay nên đau buồn vì người mình thích lại chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, càng không biết mình vì buồn hay vui mà rơi lệ.


Haiz!

Thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt như vậy, Hoa Tư cũng thở dài. Nếu là Tần Vũ thì có lẽ con gái bà có thể nên duyên, nhưng nếu là Hạo Thiên Trần Dạ thì thật sự không thể.

“Bất ngờ chưa? Ta đã suýt khóc đấy”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Khá giống họ của ta đấy… Trâu bò”, Ngưu Thập Tam vuốt râu.

“Lão phu tính rồi, ngươi rất được”, Gia Cát Vũ vuốt râu đầy ẩn ý.

“Hắn là anh hùng cái thế thì nên có phong thái cái thế, giống như phụ hoàng vậy”, Bích Du mỉm cười, nhìn Diệp Thành cô có cảm giác như nhìn thấy phụ hoàng của mình năm xưa.

“Độc Cô này, ngươi có thấy áp lực không?”, lão già Gia Cát Vũ liếc nhìn Độc Cô Ngạo bên cạnh.

“Ta phải thừa nhận rằng ta đã có giác ngộ này từ lâu rồi”, nhìn Diệp Thành trong kết giới, Độc Cô Ngạo nở nụ cười hiếm thấy: “Hắn là hậu bối lợi hại nhất mà ta từng gặp, thành tựu sau này của hắn sẽ không dưới Đao Hoàng và Kiếm Thánh đâu”.

“Có thể nói rằng chúng ta đang tận mắt thấy một vị Hoàng đế quật khởi”, Phục Linh khẽ cười, dung nhan tuyệt thế khiến tim lão già Gia Cát Vũ bất giác loạn nhịp.

“Thượng Nhân…”, một đám tu sĩ nhao nhao nhìn Linh Chân Thượng Nhân.

“Chúng ta là chính phái, đương nhiên có nghĩa vụ diệt trừ tà phái”, Linh Chân Thượng Nhân phất áo, tư thế cao ngạo.

Tuy ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh không có gì, nhưng trong lòng ông ta lại vô cùng kinh hãi.

Cho tới giờ phút này, đầu óc ông ta vẫn còn choáng váng, Diệp Thành đã chết không ngờ vẫn còn sống, hơn nữa còn là sát thần Tần Vũ, kết quả này nằm ngoài dự đoán của ông ta, khiến ông ta không thể chấp nhận được.

“Đã tu tà đạo thì ta lại phải giết ngươi thôi”, ánh mắt Linh Chân Thượng Nhân loé lên tia lạnh lẽo, trong lòng đã hạ quyết tâm, đợi đến khi trận đấu kết thúc, ông ta sẽ lại kêu gọi các anh hùng tới tiêu diệt ma một lần nữa.

“Sao hắn vẫn còn sống?”, phía Chính Dương Tông bên này, vẻ mặt ai nấy đều khó coi.

Hiển nhiên Diệp Thành công khai thân phận thật cũng nằm ngoài dự đoán của họ, nhưng dù là sát thần Tần Vũ hay Đan Thánh Diệp Thành thì đều có thù với Chính Dương Tông bọn họ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người liên tục toát lên ánh sáng lạnh lùng: Dù là thế này, hôm nay hắn cũng nhất định phải chết.

“Sư huynh…”, phía Thanh Vân Tông, mấy đại lão tổ đều nhìn Thanh Vân Lão Tổ.

“Cứ xem tình hình đã”, Thanh Vân Lão Tổ hít một hơi thật sâu.
Nhưng khác với Chính Dương Tông, ông ta bình tĩnh hơn bọn họ nhiều. Theo ông ta thấy, dù là Đan Thánh Diệp Thành hay sát thần Tần Vũ thì đều quỷ dị hơn ông ta nghĩ rất nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.