Chương trước
Chương sau
“Lai lịch cũng không phải quá khủng khiếp”, Thanh Vân Lão Tổ khẽ nói, giọng điệu ý tứ thấy rõ: “Có điều đó không chỉ là một thanh kiếm mà còn là lệnh bài có thể hiệu lệnh tam quân của Hằng Nhạc Tông”.

“Sư huynh, Doãn Chí Bình làm vậy có phải là quá…”, ở phía này, vài lão tổ của Hằng Nhạc Tông lần lượt nhìn sang Thông Huyền Chân Nhân.


“Nếu như có thể giết Tần Vũ thì lại không sao”, Thông Huyền Chân Nhân khẽ vuốt râu nhưng ông ta lại âm thầm truyền âm cho vài lão tổ khác, “cảnh giác người của hai tông môn khác, đừng để bọn họ lấn lướt”.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trong tiếng bàn tán xôn xao ở tứ phương, Diệp Thành liên tục phải chịu thiệt thòi.

Thanh kiếm trong tay Doãn Chí Bình quá bá đạo, kể cả là cơ thể của Hoang Cổ Thánh Thể thì cũng không thể trụ được, từng vết máu chảy dài trên cơ thể hắn, mỗi một vết thương đều có luồng sức mạnh dị thường bao quanh, u mang hiển hiện hoá giải tinh khí của hắn khiến vết thương khó có thể lành lại nhanh chóng.

“Còn chưa kiểm soát được Hằng Nhạc Tông sao?”, Diệp Thành trào máu nơi khoé miệng.

Hắn vẫn không dùng hết sức, hắn đang đợi, đợi phía Dương Đỉnh Thiên kiểm soát được Hằng Nhạc Tông sau đó hắn có thể cởi bỏ lớp mặt nạ này mà không phải chịu bất cứ gánh nặng nào ràng buộc, cứ thế bộc phát khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong mạnh mẽ nhất.

“Tần Vũ, ngươi khiến ta rất thất vọng”, phía này, Doãn Chí Bình bật cười u ám, hắn nhìn Diệp Thành bằng con mắt mỉa mai.

“Giả bộ giỏi lắm, cẩn thận bị đánh lại đấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

“Đợi ta phế được ngươi thì cái miệng của ngươi sẽ không lẻo mép được nữa đâu”, Doãn Chí Bình cay nghiệt, hắn lại lần nữa vung thanh Thái Hư Long Kiếm, một kiếm trảm ra ba long ảnh khổng lồ.

Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn cũng vung kiếm, một kiếm chém tan một long ảnh khổng lồ, lật tay tung chưởng đánh tan long ảnh thứ hai, sau đó hắn quay phắt người Vu Hoàng Chiến Mâu trong tay, một mâu đâm xuyên long ảnh thứ ba.

Thái Hư Thần Trảm!

Doãn Chí Bình di chuyển với tốc độ rất nhanh, hắn liên tiếp trảm ra ba nhát kiếm, mỗi một nhát kiếm đều tuyệt thế, uy lực mạnh mẽ.

Thấy vậy, tay trái của Diệp Thành vung một đao chém tan một đao kiếm mang, tay phải dùng Vu Hoàng Chiến Mâu đâm nát một đạo kiếm mang còn hắn lại bị đao mang thứ ba chém bay đi, nếu không phải cơ thể của Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo thì hắn đã chết ngay lập tức rồi.

Thái Hư Long Hải!

Doãn Chí Bình như thể không muốn cho Diệp Thành thêm thời gian phản ứng, hắn hô lên, khí huyết sục sôi ngưng tụ thành biển cả.

Đó là mật thuật kinh thiên động địa của tộc Thái Hư Cổ Long, lấy Thái Hư Cổ Long Hồn làm gốc rễ, thần quang bắn tứ phía, có long khí cuộn quanh, mỗi một đạo long khí đều nặng tựa núi non khiến cả hư không như vỡ tan.

Thấy vậy Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn bước ra một bước, chân dẫm lên biển màu vàng kim, ánh vàng kim chói lọi, dị tượng đan xen giao hoà, trong lúc này còn có thể nghe được thiên âm đại đạo đan xen, âm thanh vang dội trấn áp hư không.

Nhìn thủ đoạn mạnh mẽ của cả hai người, những kẻ xem trận chiến ở



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.