Chương trước
Chương sau
“Ngọc Nhi, tỷ tỷ đưa muội ra ngoài thư giãn”, ở Thượng Quan thế gia, Thượng Quan Hàn Nguyệt kéo Thượng Quan Ngọc Nhi bay ra khỏi thiên thành Đông Nhạc.

“Thư giãn cái gì! Tỷ đi gặp người trong lòng thì có”, Thượng Quan Ngọc Nhi không khỏi nở nụ cười: “Muội thật sự rất tò mò, rốt cuộc người như thế nào mới có thể thu hút được tỷ tỷ”.

“Aiya Ngọc Nhi”, hai má Thượng Quan Hàn Nguyệt ửng hồng, cô ta bước nhanh về phía trước.


“Ơ kìa, lão tử vừa về đã gặp được màn kịch hay thế này à”, trong Vạn Hoa Cốc, lão già Gia Cát Vũ vừa ngồi xuống ghế đã nhảy dựng lên, sau đó nhìn Phục Linh ở nơi không xa: “Nàng có muốn đi xem không?”

“Màn quyết đấu đỉnh phong của thế hệ trẻ đương nhiên không thể bỏ lỡ”, Phục Linh cười nhẹ rồi bước vào hư không, sau đó lão già Gia Cát Vũ cũng đi theo.

“Thượng Nhân, lại là Tần Vũ”, trong bảo điện, một nhóm người nhìn một người mặc áo đạo sĩ, người đó từ phong thái đến cốt cách đều uy nghiêm, nhìn kỹ lại thì chẳng phải chính là Linh Chân Thượng Nhân sao?

“Đi xem đi”, Linh Chân Thượng Nhân phất áo choàng, bước vào hư không rồi lao vút đi như một đạo Thần hồng.

“Tự tìm cái chết”, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình đột nhiên đứng bật dậy, khoé miệng nở nụ cười giễu, trong mắt đầy vẻ hung tợn.

“Bình tĩnh đừng nóng vội, điều tra kỹ đã rồi tính tiếp”, Thông Huyền Chân Nhân ở bên cạnh trầm giọng bảo: “Khả năng là có kẻ mạo danh Tần Vũ”.

“Còn làm gì nữa? Sao vẫn chưa đi?”, lúc này, Cổ Tam Thông ẩn mình trong một ngọn núi nhỏ đang liếc mắt nhìn về phía đại điện của Hằng Nhạc Tông.

Hình dáng lúc này của ông ta là một đệ tử bình thường với khuôn mặt đại trà, đứng trong đám đông hầu như không có gì đặc biệt, nhưng khả năng ẩn thân của ông ta cũng khá tốt.

Phía Thiên Tông Lão Tổ cũng vậy, người biến thành trưởng lão, người biến thành đệ tử, phân bố ở mọi ngóc ngách của Hằng Nhạc.

Tuy nhiên một điều có thể khẳng định là vị trí của họ đều rất gần mục tiêu, như vậy có thể nhanh chóng kiểm soát mục tiêu khi hành động, tránh xảy ra nhiều biến cố không đáng có.

Màn đêm tĩnh mịch nhưng không hề yên bình.

Nhìn từ hư không xuống, đâu đâu cũng là Thần hồng lao nhanh, người từ muôn phương kéo đến như những dòng suối, hội tụ về phía Loạn Cổ Thương Nguyên.

Sao? Tần Vũ vẫn sống?

Cái gì? Tần Vũ muốn thách đấu với Doãn Chí Bình?

Hai tin này như mọc thêm cánh, truyền từ Nam Sở đến Bắc Sở, rồi lại từ Bắc Sở truyền khắp Đại Sở.

“Đúng là tên súc sinh đánh thế nào cũng không chết!”, tiếng cảm thán, tiếng tặc lưỡi, tiếng hô sợ hãi tạo thành từng làn sóng thuỷ triều hết đợt này đến đợt khác, quét qua toàn bộ Đại Sở.

“Số hai Phong Vân và số một Phong Vân, trận chiến có một không hai này có lý gì lại không đi!”, lập tức có người khởi hành, Bắc Sở yên bình cũng sục sôi theo, truyền tống trận liên tục hoạt động, phát ra ánh sáng rực rỡ.

“Độc Cô thúc thúc…”, trong sơn cốc, Bích Du nhìn Độc Cô Ngạo với vẻ đầy chờ mong.

“Đi xem đi!”, biết không ngăn được Bích Du, Độc Cô Ngạo lập tức đứng dậy, phất tay áo dẫn Bích Du biến mất ở sơn cốc.

“Xem ra hắn sắp công khai thân phận rồi”, trong một khu sơn lâm, Thái Ất Chân Nhân khẽ vuốt râu nhìn về hướng Nam Sở.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.