Chương trước
Chương sau
Nghe mấy từ này, Diệp Thành bất giác giật giật khoé miệng, vẻ mặt hắn càng thêm phần hào hứng.

Chẳng trách mà trông lại quen đến vậy, hai người do một mẹ sinh ra sao có thể không giống nhau cho được?

“Ngươi biết muội muội của ta sao?”, ở bên, Thượng Quan Ngọc Nhi mím môi nhưng vẫn hiếu kì hỏi.


“Nào cô gái, ta trả lại túi đựng đồ cho cô này”, Diệp Thành hồ hởi nhét túi đựng đò vào tay Thượng Quan Ngọc Nhi.

Chuyện gì thế chứ? Đã đi cướp rồi mà lại cướp đúng tỉ tỉ của Thượng Quan Ngọc Nhi, nếu để Thượng Quan Ngọc Nhi biết được thì không làm loạn cả trời đất này lên mới lạ.

Phía này, nhìn túi đựng đồ Diệp Thành vừa nhét vào tay mình, Thượng Quan Hàn Nguyệt tỏ vẻ khó hiểu.

Đây đâu phải phong cách lừa đảo của sát thần Tần Vũ? Hắn là một tên lấy đi tiền chuộc mà không thả người, cướp đồ rồi đâu thể trả lại được.

Lẽ nào đổi tâm đổi tính rồi sao?

Thượng Quan Hàn Nguyệt tự tìm cho sự việc này một lý do chính đáng, không biết nếu như cô ta biết tên tiện nhân này từng nhìn thấy hết cơ thể của muội muội mình thì cô có giết chết hắn ngay lập tức không nữa.

Khụ khụ!

Phía này Diệp Thành ho hắng, hắn thu lại tiên hoả trên người Thượng Quan Hàn Nguyệt còn sức mạnh thần bí bên trong cơ thể cô ta cũng đã được tiên hoả luyện hoá hoàn toàn.

Có điều sắc mặt của Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn tái nhợt, khí tức bất ổn, khoé miệng chốc chốc lại trào ra máu đen, một người với Đạo Linh Chi Thể như cô ta mà lúc này trên khuôn mặt cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi, chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua cũng đủ thổi bay cô ta.

Thấy vậy, Diệp Thành chợt cau mày, hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn quan sát Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Huyết chú”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhìn ra rõ ràng phần trán của Thượng Quan Hàn Nguyệt có một đạo phù chú huyết sắc cổ xưa, phù văn này hút lấy tinh nguyên của huyết mạch trên người cô ta kiềm hãm sức mạnh huyết mạch.

“Chẳng trách”, Diệp Thành nheo mắt.

“Đa tạ đạo hữu tương trợ”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói rồi quay người, có điều chưa đi nổi hai bước thì cô lại loạng choạng suýt ngã.

“Thân mang huyết chú thì cô có thể đi được bao xa chứ?”, Diệp Thành đỡ lấy Thượng Quan Hàn Nguyệt sau đó dùng sức mạnh khiến Thượng Quan Hàn Nguyệt khoanh chân ngồi xuống, đã là tỷ tỷ của Thượng Quan Ngọc Nhi thì hắn đương nhiên sẽ không thể thấy chết mà không cứu.

Mặc dù Diệp Thành không hiểu lắm về huyết chú nhưng hắn biết nó cũng giống với vu chú, có tác dụng rất dị thường.

Còn huyết chú bên trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt đương nhiên không phải là loại huyết chú thông thường, có thể hạn chế sức mạnh huyết mạch của Đạo Linh Chi Thể và hút đi tinh khí huyết mạch của cô ta thì đương nhiên không phải trò đùa.

Diệp Thành chắc chắn rằng chỉ vài ngày là Thượng Quan Hàn Nguyệt sẽ biến thành phế thể mà thôi.

Lúc này hai tay Diệp Thành đã đan vào nhau, hắn chỉ điểm vào phần trán của Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Ngươi muốn làm gì?”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nói rồi định đứng dậy.
“Ngồi xuống đừng cử động”, Diệp Thành trầm giọng lên tiếng, từng luồng tiên hoả được đẩy vào phần trán của Thượng Quan Hàn Nguyệt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.