Chương trước
Chương sau
“Mình đi vào hố đen không gian từ vết nứt không gian, lần này ra ngoài sẽ không bị đưa tới Bắc Sở nữa chứ!”, Diệp Thành sờ cằm, không dám dịch chuyển.

Hắn vẫn nhớ lần trước hắn di chuyển chưa tới ba mươi nghìn trượng trong hố đen không gian mà sau khi ra ngoài, vì sự chênh lệch của không gian mà cuối cùng hắn đã tới một nơi cách địa điểm ban đầu hơn tám triệu dặm.

Vậy nên lần này hắn đã thông minh hơn, đánh chết cũng không di chuyển, không di chuyển thì khoảng cách chênh lệch sẽ giảm bớt, hơn nữa hố đen không gian nguy hiểm rình rập bốn bề, không nên di chuyển thì hơn.


Tiên Luân Thiên Đạo, mở!

Sau tiếng hô của hắn, vòng xoáy lại xuất hiện còn hắn thì biến mất ở đây.



Trong màn đêm đen, gió lạnh thét gào.

Bên trong rặng núi u tối, vì một bóng hình nhơ nhuốc lảo đảo mà trở nên không hề tĩnh lặng.

Dưới ánh trăng yếu ớt chiếu rọi, có thể trông thấy đó là một bóng hình mặc y phục màu tím, toàn thân có thần hà rực rỡ bao quanh, khuôn mặt tuyệt sắc quả là được thế gian ưu ái.

Có điều dù được trời ban cho phong thái tuyệt sắc nhưng hình thái của cô lại chẳng ra sao, y phục nhuốm máu, trên vai còn có một vết thương sâu, lúc này hãy còn ánh lên u quang, hoá giải tinh khí trong cơ thể khiến vết thương không thể lành lại.

Hự!

Cô phun ra một miệng máu, sắc mặt tái nhợt.

Phía sau là ba bóng hình đẫm máu theo sát.

Dưới ánh trăng yếu ớt, ba bóng hình khoác trên mình bộ hắc bào, toàn thân với luồng khí màu đỏ bao quanh nhìn không rõ chân dung, chỉ biết rằng đôi mắt đỏ ngầu của bọn họ mang theo u quang huyết sắc, dưới màn đêm trông càng thê thảm hơn.

“Không bắt được Hoang Cổ Thánh Thể thì bắt một đạo linh chi thể quay về cũng được”, cả ba người bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt tôi độc hiển hiện.

“Xếp thứ năm trên bảng Phong Vân chẳng qua cũng đến vậy mà thôi”.

“Các ngươi rốt cục là ai?”, nữ tử mặc đồ tím lảo đảo, lạnh mặt nhìn cả ba người.

“Về chuyện này thì cô không cần phải biết”, cả ba kẻ bật cười u ám, huyết khí cuộn trào, từ từ sải bước đi về phía nữ tử mặc đồ tím.

Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người phát ra tinh huy xuất hiện, còn chưa đứng vững thì đã ngã dạng cẳng ra đất, ngã ngay vào chính giữa ba kẻ mặc huyết bào và nữ tử mặc đồ tím.

Người này chẳng phải ai khác mà chính là Diệp Thành.

Tên này vừa chạy ra khỏi không gian, ngỡ rằng sẽ xuất hiện đầy khí thế nhưng ngào ngờ một chân đạp vào không gian và cả cơ thể ngã nhào ra chẳng ra sao.

Diệp Thành chép miệng, hắn lê cái thân thảm bại lồm cồm bò dậy.

“Tiểu tử, lại là không gian dịch chuyển một vòng à?”, Diệp Thành vừa lồm cồm bò dậy thì Thái Hư Cổ Long đã lên tiếng, vang vọng bên trong thần hải của Diệp Thành, hoặc có thể nói Thái Hư Cổ Long vẫn luôn đợi sự xuất hiện của Diệp Thành, hiện giờ thấy Diệp Thành còn sống sót ra ngoài, nó như được trút gánh nặng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.