Giữa đất trời, ngoài tiếng sấm rền vang thì là tiếng gầm thét của thần thú.
Nhìn lên hư không, năm con thần thú to lớn ở năm hướng, con nào cũng được sấm sét bao quanh, con nào cũng mang uy lực đáng sợ, vì sự tồn tại của chúng mà cả đất trời đều run rẩy.
“Lão… Lão tử chỉ độ kiếp thôi, các… các ngươi có cần làm vậy không?”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, nhìn lên hư không.
“Giết, giết hết chúng nó đi”, Thái Hư Cổ Long hét lớn.
“Giết hết!”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo, sau đó vung Bá Long Đao bay thẳng lên trời.
Lúc này, toàn thân màu vàng chói của hắn rất bắt mắt.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều muốn xem Diệp Thành sẽ độ thiên kiếp như thế nào.
Nhưng dưới con mắt của bao người, giây trước Diệp Thành còn nói năng hùng hồn, xông lên được nửa đường, hắn chợt quay đầu… bỏ chạy.
Đúng, hắn đã bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, có lẽ vì chạy nhanh quá nên trong lúc bất cẩn hắn đã ngã lộn nhào, sau khi bò dậy lại tiếp tục chạy, không hề nghĩ ngợi.
Ặc!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều há hốc mồm, hắn bày ra dáng vẻ rất hùng hồn, oai phong, thế mà lại bỏ chạy?
Bùm! Đùng! Đoàng!
Khi Diệp Thành bỏ chạy thì biển sấm sét và năm con thần thú sấm sét cũng di chuyển, Diệp Thành chạy nhanh thế nào chúng cũng đuổi theo nhanh thế đó, từng tia sấm sét không có tình người.
Gầm! Gầm! Gầm!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/623620/chuong-1430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.