Trên hư không, tiếng gào thét của Diệp Thành vang lên không ngớt.
Tên này đúng là mạnh mẽ bất thường, có thiên kiếp lôi hải trợ uy nên hắn chẳng có gì phải kiêng dè, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bị hắn đuổi từ nam tới bắc, từ tây sang đông, cảnh tượng này đúng là vô thiên vô pháp.
“Ra vẻ được đấy”, Thái Hư Cổ Long dưới lòng đất nhàn nhã lên tiếng.
“Ôi trời”, khi nghe tin tức này, chư vị ở thành cổ Thiên Thu lập tức nhảy dựng lên.
“Hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, có cần súc sinh tới mức vậy không?”
“Thời khắc chuẩn bị dịch chuyển rồi”, lúc này, lão tổ của các thế lực ở Đại Sở đều hạ mệnh lệnh này, tất cả đều biết Diệp Thành là tên mặt dày, nếu như chỉ cần không để ý mà sát phạt đến thì đúng là náo nhiệt.
“Cái gì? Tần Vũ độ kiếp? Còn kéo theo cả đám người độ kiếp?”, tin tức này nhanh chóng được truyền khắp Bắc Sở.
“Lại…lại độ kiếp?”, chỉ cần là người nghe tin này thì khoé miệng đều giật giật.
Đặc biệt là những người ở Bắc Chấn Thương Nguyên, người nhà họ Viên, sau khi nghe tin bọn họ chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đều đã từng trải qua thiên kiếp nên cho dù không tận mắt chứng kiến mà chỉ nghe nói thì bọn họ cũng cảm thấy đồng cảm.
“Chẹp, chẹp…”, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, khi nhìn thấy cảnh tượng vô thiên vô pháp này, Phục Nhai tặc lưỡi, “ta đã bao năm rồi chưa chứng kiến cảnh tượng hoành tráng thế này rồi”.
“Lấy thiên kiếp phá địch là một cách làm không tồi”, ở bên, Đông Hoàng Thái Tâm đang nhàn nhã sửa móng tay cũng lên tiếng, “chỉ là không biết sau thiên kiếp này hắn có làm loạn thế này được nữa không?” Bùm! Đùng! Đoàng!
Trên bầu trời là những tiếng sấm rền nổ vang.
Dưới bầu trời là những bóng người chạy tán loạn.
Giờ phút này chẳng còn ai quan tâm cảnh giới Chuẩn Thiên, cảnh giới Không Minh nữa, Diệp Thành đi tới đâu là chém tới đó.
Khung cảnh rất hào hùng, tràn ngập tiếng la hét gào khóc, rất nhiều người đã bỏ mạng dưới thiên kiếp, rất nhiều người cửu tử nhất sinh mới chạy ra được, đầu không ngoảnh lại chạy đi một mạch.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Diệp Thành ra tay liên tiếp, đánh bay bốn đạo thiên kiếp từ trên trời giáng xuống, sau đó hắn xoay người chuẩn bị đuổi theo Chính Dương Lão Tổ lần nữa.
Tuy nhiên hắn phát hiện Chính Dương Lão Tổ đã nhân lúc hắn đối phó với thiên kiếp mà chạy đi rất xa, tốc độ bỏ chạy của ông ta cũng cực kỳ bá đạo.
“Coi như ông chạy nhanh”, Diệp Thành chửi một tiếng, liếc mắt nhìn xung quanh, lao thẳng đến nơi tập trung đông người nhất.
Thấy Diệp Thành đến, những kẻ mạnh vốn đã chật vật suýt thì tức hộc máu, không nhiều lời lập tức quay đầu bỏ chạy, chỉ sợ chạy chậm một chút là sẽ bị tên súc sinh Diệp Thành này đuổi theo.
“Chạy? Chạy đi đâu?”
“Không phải vừa nãy các ngươi rất lợi hại sao?”
“Lão tử không ra oai lại tưởng ta đây là chuột!”
Dưới bầu trời truyền đến tiếng gào thét của Diệp Thành.
Hắn vẫn giữ vững tinh thần vô liêm sỉ của mình, nơi nào đông người thì hắn chạy tới, hơn nữa còn không chơi theo lối thông thường, đuổi một lúc rồi đột ngột xoay người chạy về hướng khác.
Phụt! Phụt! Phụt!
Vẫn là cảnh tượng đẫm máu, từng người từng người bị lôi kiếp từ trên trời đánh trúng, vô cùng đau đớn, người cả đời chưa từng thấy thiên kiếp, lần này nhìn thấy lại có cảm giác vô cùng sung sướng. Gầm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]