Chương trước
Chương sau
Chạy đi đâu?

Thanh Vân Lão Tổ di chuyển với tốc độ nhanh nhất, tốc độ của những kẻ mạnh khác ở Thanh Vân Tông cũng không hề chậm, người nào người nấy đầu lơ lửng binh khí bản mệnh, tay cầm sát kiếm, khí thế sục sôi.

Kẻ mạnh của Thanh Vân Tông với mục đích rất rõ ràng đó là nhân lúc phía Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông chưa kịp tới thì diệt Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình, thực lực của cả ba người này vô cùng khủng khiếp, sớm muộn gì cũng là đại địch của Thanh Vân Tông.


Hiện giờ bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, sao có thể bỏ qua cơ hội nghìn năm có một như vậy được?

Rầm! Bịch!

Thế rồi trời đất rung chuyển, từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, sự truy sát của phía Thanh Vân Tông với trận thế khổng lồ khiến ba người phía Diệp Thành không dám khinh suất đối kháng, nếu như bị bao vây thì kết cục sẽ không ra sao cả.

“Lần này náo nhiệt thật đấy”, những người quan sát trận chiến ở tứ phương sững người, bọn họ cũng lần lượt chạy theo.

“Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la”, Thanh Vân Lão Tổ không từ bất cứ cái giá nào, ông ta lại một lần nữa thi triển hai loại thần thông cấm kị, thần mang mạnh mẽ đó cứ thế đâm xuyên vào hư không bay về phía cả ba người.

“Đáng chết”, Doãn Chí Bình mặt mày tôi độc, hắn như thể từng nghe tới hai loại mật pháp cấm kị này nên lập tức né tránh qua thần mang kia.

“Lại là chiêu này”, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng từng chịu trận vì hai loại cấm pháp này, cũng đã hiểu rõ sự khủng khiếp của chúng nên đương nhiên sẽ không muốn chịu thiệt lần thứ hai, bọn họ lập tức né qua thần mang.

Huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la mặc dù bá đạo nhưng cũng không phải không thể phá, chỉ cần không bị đánh trúng thì không sao, nhưng nếu như đen đủi trúng chiêu thì kết cục sẽ rất thảm.

Thấy hai loại thần thông cấm kị của mình không đánh trúng ai trong ba người, Thanh Vân Lão Tổ mặt mày tối sầm, ông ta lại lần nữa truy sát lên, kẻ mạnh của Thanh Vân Tông ở phía sau cũng theo đó mà lao lên, sát khí ngút trời.

Roẹt! Roẹt! Roẹt!

Nhìn vào hư không, đó là ba đạo thần thông di chuyển với tốc độ cực nhanh, còn Diệp Thành là tên chạy nhanh nhất trong cả ba khiến người ở tứ phương phải ngỡ ngàng, chẳng trách mà bao nhiêu người như vậy cũng không đuổi kịp hắn, công phu tẩu thoát của tên này đúng là cái thế.

“Một người nhanh trí như ta may mà học được Thái Hư Thần Hành Thuật”, Diệp Thành vừa chạy vừa vuốt tóc, chỉ trong thời gian không tới ba mươi giây, hắn đã kéo xa khoảng cách với Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình tới vài nghìn trượng.

Thế rồi tên này chạy mất tăm mất tích, chuồn nhanh hơn cả thỏ.

Rầm! Bịch!

Rất nhanh, từ phương hướng mà Diệp Thành tẩu thoát vang lên những âm tiếng động mạnh, tất cả mọi người thấy từng ngọn núi sụp đổ.

Tiếp đó, kẻ mạnh từ tứ phương thấy Diệp Thành lồm cồm bò ra khỏi đống đá vỡ vụn rồi bỏ chạy.

Giết cho ta!

Giọng nói lạnh băng mang theo sự phẫn nộ vang lên kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.

Nhìn từ xa, hư không như vỡ vụn, tiếng sấm nổ rền vang, khói sương bay mờ mịt, sát khí ngút trời, mấy chục bóng hình với khí thế nối tiếp nhau trấn áp cả đất trời.

Nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là kẻ mạnh của Chính Dương Tông sao? Đi đầu chính là một trong những lão tổ của Chính Dương Tông: Chính Dương Lão Tổ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.