Chương trước
Chương sau
“Hôm nào ta sẽ đi bắt hắn về nghiên cứu”.

“Không cần”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ xua tay, nở nụ cười ung dung: “Sẽ có ngày hắn đến tìm ta, giống như phía Huyền Thần, Nam Minh Ngạo Thiên năm xưa. Ngày đó không còn xa đâu”.

“Xem ra Thánh chủ rất kỳ vọng vào hắn!”, Phục Nhai không khỏi nở nụ cười: “Người đã định sẽ phong hắn làm Hoàng đế thứ mười của Đại Sở sao?”


“Có phong hay không, không phải do ta quyết định”, Đông Hoàng Thái Tâm cười thoải mái, lười biếng nằm trên ghế, vừa nhìn Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang đánh nhau vừa mỉm cười bảo: “Hắn chỉ có một nửa Hoang Cổ Thánh Thể, một bên Tiên Luân Nhãn, cái gì cũng không hoàn chỉnh. Ở Đại Sở này, trong số người cùng trang lứa không phải không tồn tại người có thiên phú và sức chiến đấu vượt qua hắn”.

“Nhưng ta thấy người mà Thánh chủ coi trọng nhất vẫn là hắn”, Phục Nhai vẫn mỉm cười nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Được ta coi trọng cũng không phải chuyện tốt”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười lắc đầu, thở dài nói: “Những người được Đại Sở chọn, có ai không giống một vị vương, có ai không lưu danh ngàn đời? Nhưng cuộc đời họ đã xác định là sẽ cô đơn, nhìn những bóng lưng hiu quạnh ấy thê lương nhường nào!”

Haiz!

Nói đến đây, giọng điệu Đông Hoàng Thái Tâm trở nên hơi nặng nề, bà phất tay cất bức màn thuỷ mặc đi, chìm vào im lặng.

Một quãng thời gian dài sau đó bà cũng không nói gì.

Không biết đến khi nào, Phục Nhai ở bên cạnh mới khẽ ho một tiếng, hỏi: “Thánh chủ, thanh kiếm đó có phải cũng… cũng ở Đại Sở không?”

“Đã biết sao cứ hỏi nhiều?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhạt nói, nhìn về một nơi xa, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang chiến đấu cùng Cơ Tuyết Băng qua nghìn sông vạn núi: “Nếu hắn biết sẽ đau lòng nhường nào”.



Bùm! Đùng! Đoàng!

Giữa quần sơn, từng tiếng nổ nối tiếp nhau vang vọng đất trời, từng ngọn núi lớn cũng lần lượt sụp đổ.

Khung cảnh trận chiến của hai người rất hào hùng.

Một bên là Diệp Thành giẫm trên tinh hà màu vàng chói mắt, tinh hà ấy giống như từng ngôi sao sáng hợp thành, lấp lánh thu hút ánh nhìn.

Một bên là biển Huyền Linh lộng lẫy của Cơ Tuyết Băng, thần hà ba màu hội tụ, bên trong còn có liên hoa nở rộ, tràn ra khí thế rực rỡ, phác hoạ nên bức tranh xinh đẹp động lòng người.

Hư không bị tinh hà màu vàng và biển Huyền Linh phân thành hai thế giới, hai bên chinh phạt lẫn nhau, không bên nào chịu nhường bên nào.

Trên đời hiếm có trận chiến nào kinh thiên động địa như vậy, những tu sĩ còn chửi bới trong thành cổ lúc trước đã đuổi theo, nhưng không dám đến quá gần vì sợ vô tình bị cuốn vào.

Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể và Tần Vũ Hoang Cổ Thánh Thể đại chiến trên dãy núi Hỗn Thiên.

Chẳng mấy chốc, tin này đã truyền khắp Nam Sở như được chắp thêm đôi cánh.

“Còn có chuyện này sao?”, những người chuẩn bị đi xem bắt cóc, đã đi được nửa đường lại chuyển hướng. So với cảnh bắt cóc đòi tiền chuộc, bọn họ càng muốn xem trận đại chiến có một không hai này.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.