Chương trước
Chương sau
“Không có chuyện gì là tuyệt đối cả”, Diệp Thành mỉm cười: “Có lẽ tiền bối không biết rồi, Cổ Tam Thông tiền bối còn là sư huynh của Độc Cô Ngạo tiền bối”.

“Còn có chuyện này nữa sao?”, Tư Đồ Long Sơn kinh ngạc, thông qua ánh mắt và ngữ khí của ông ta, rõ ràng ông ta không hề biết việc này trước đó.

“Cho nên chỉ cần công phu hơn một chút thì chuyên gì cũng có thể làm được”.


“Cái này thì ta tin”.

“Được rồi, việc hư không Truyền Tống Trận giao cho bọn họ, chúng ta đi thôi”, Diệp Thành vươn vai.

“Cảm hơn tiểu hữu đã mở vùng đan hải cho các đệ tử nhà họ Tư Đồ”.

“Chút việc nhẹ nhàng thôi ạ”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi hắn sải bước vào hư không, tiên hoả và thiên lôi trong đại điện cũng rẽ ngang bầu trời sau đó len lỏi vào trong cơ thể Diệp Thành.

“Vậy là đi sao?”, Tư Đồ Tấn đi tới, ánh mắt nhìn theo mãi tới khi Diệp Thành đi xa dần.

“Ta có thể cảm nhận được Nam Sở sắp có bước chuyển mình rồi”, nhìn bóng hình Diệp Thành rời đi, Tư Đồ Long Sơn hít vào một hơi thật sâu, trông thần thái trẻ ra nhiều, vẻ mặt của ông ta cũng mang theo sự mong chờ.

Phía này, Diệp Thành đã bay ra khỏi nhà họ Tư Đồ.

Làn sóng trói người vẫn đang tiếp diễn thế nhưng không kịch liệt như trước đó nữa, vì Nam Sở về cơ bản rất khó có thể gặp được tu sĩ trẻ ra ngoài đi dạo, đến cả tu sĩ lão bối với tu vi chưa đạt tới cảnh giới Không Minh cũng không dám ra ngoài.

Có lẽ là đây là những ngày nguy hiểm nhất của Đại Sở cả chục năm trở lại đây, ngoài những người bắt cóc ra thì rất khó có thể trông thấy những bóng người đi dạo.

Cả chặng đường đi, trông thấy cảnh này khiến Diệp Thành bất giác ho hắng.

Tình thế hiện giờ thực sự hắn chưa từng nghĩ đến, vốn dĩ vì để quấy nhiễu tầm nhìn của tam tông nào ngờ lại thành ra thế này.

“Đúng là tạo nghiệp”, Diệp Thành ho hắng, tốc độ nhanh hơn thấy rõ.

Hắn thông qua mười mấy Truyền Tống Trận quay về cổ thành, đứng trước cửa của tiểu viên.

Không biết vì sao khi quay lại nơi này lòng Diệp Thành lại chộn rộn vì trước khi rời đi, hắn đã hạ quyết tâm khi quay về phải phế đi Cơ Tuyết Băng, hiện giờ hắn quay về rồi, việc này cũng nên có kết quả thôi.

Haiz!

Nghĩ vậy, Diệp Thành sải bước vào trong tiểu viên.

Ập vào mắt hắn là nhóm Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, khác biệt là tất cả mọi người đều ngồi khoanh chân trong tiểu viên, lưng thẳng tắp bất động, trông chẳng khác gì từng phiến đá.

Gì thế này?

Diệp Thành ngơ ngác nhìn đám người.

Có điều vấn đề là hắn không nhận được câu trả lời, nhóm Chu Ngạo đảo mắt qua lạ giống như muốn nói với Diệp Thành chuyện gì đó.

Diệp Thành thẫn thờ, hắn cảm thấy khó hiểu nên sải bước về phía trước.

Thế nhưng đúng lúc này, một cơn gió mạnh thổi bạt tới mang theo uy lực mạnh mẽ.

Không ổn!
Diệp Thành giật mình, hắn chợt quay người, khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì một đạo đại ngọc ấn đã giáng xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.