Chương trước
Chương sau
Đêm tối, trong đại điện của nhà họ Tư Đồ, mười mấy bóng hình cứ thế đứng sừng sững, bầu không khí nặng nề vô cùng.

Chỉ vài canh giờ trước bọn họ phải tới Thanh Sơn chuộc người, giao ra năm triệu tiền chuộc thế nhưng những gì nhận về lại chỉ là một phần phân thân, cả nhà họ Tư Đồ vô cùng phẫn nộ.

“Đều tại ta không trông được thiếu chủ”, cuối cùng, bên trong đại điện vang lên giọng nói áy náy của lão già mặc đồ tím, ông ta mặt mày tự trách vì sự thất trách của ông ta mới gây nên đại hoạ.


“Cũng không thể trách ngươi”, lão tổ nhà họ Tư Đồ hít vào một hơi thật sâu, “nếu trách thì chỉ có thể trách chúng ta đã đánh giá quá thấp thực lực của Nam Nhi, không ngờ nó có thể phá được phong ấn, đúng là không ngờ”.

“Xem ra tên đó chuẩn bị lừa chúng ta một lần nữa đấy”, một lão già tóc xám hắng giọng lên tiếng.

“Chắc chắn là tên tiện nhân mặt dày Tần Vũ nhận tiền không thả người, cũng chỉ có hắn mới làm ra việc thế này”, ta..”

“Sao ta lại đang nghe ra như có người đang chửi mình thế nhì?”, Tư Đồ Tấn còn chưa nói xong thì đã bị một giọng nói cắt ngang.

Nghe vậy, tất cả mọi người bên trong đại điện bao gồm cả Tư Đồ Long Sơn đều cau mày, có người lẻn vào đây mà bọn họ không hề hay biết.

Không lâu sau đó, không gian hư vô nứt ra, Tư Đồ Nam và Diệp Thành lần lượt đi tới.

“Nam Nhi”, thấy Tư Đồ Nam nhảy ra, nhóm lão bối lần lượt tiến tới.

“Con không sao, con rất khoẻ”, Tư Đồ Nam mỉm cười sau đó chỉ vào Diệp Thành ở bên, “đây, là do hắn cứu con”.

“Tần Vũ?”, tất cả moi người đều nhận ra Diệp Thành, tên đẹo mặt nạ quỷ minh đầu khắc chữ thù, cả Đại Sở này có lẽ cũng chỉ có một mình sát thần Tần Vũ là có bộ dạng thế này, nhưng điều khiến tất cả mọi người đều bất ngờ đó là Tần Vũ lại cứu Tư Đồ Nam.

Sau hai giây thẫn thờ, tất cả mọi người đều chắp tay, “Tần Vũ đạo hữu tương trợ, nhà họ Tư Đồ vô cùng cảm kích, nếu có ngày nào cần tới nhà Tư Đồ chúng ta thì chúng ta xin dốc sức hỗ trợ”.

“Sao vừa rồi con lại nghe như có ai đó mắng chửi con là tiện nhân, mắng con mặt dày nhỉ?”, Diệp Thành gãi tai nói rồi không quên liếc nhìn Tư Đồ Tấn vừa chửi mình.

À, ha ha ha…!

Tư Đồ Tấn bật cười: “Tiểu hữu lượng thứ, tiểu hữu lượng thứ, đều là do ta tức quá nên hồ đồ thôi”.

Có điều mặc dù mineegj ông ta nói như vậy nhưng trong lòng vẫn đang thầm mắng chửi, không chỉ mình ông ta mà người bên trong điện bao gồm cả Tư Đồ Long Sơn cũng đều đang mắng chửi, nhận tiền không thả người, việc đê tiện thế này mà cũng làm ra được, đúng là mặt dày.

Khụ! Khụ!

Thế rồi Tư Đồ Nam ho hắng, hắn mỉm cười thần bí nhìn mọi người: “Mọi người đoán xem hắn là ai?”

“Đoán gì chứ, Tần Vũ chứ ai?”

“Con nói là thân phận thật sự của hắn kia”, Tư Đồ Nam lại lần nữa mỉm cười thần bí: “Mọi người cố gắng phát huy hết khả năng tưởng tượng của mình đi”.

Tất cả đều nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, mọi người vuốt râu đảo mắt một vòng rồi lại lắc đầu bất lực: “Lẽ nào là Diệp Thành?”

“Đúng là hắn”, Tư Đồ Nam mỉm cười.
Tư Đồ Nam vừa dứt lời, không chỉ nhóm lão bối mà ngay cả Tư Đồ Long Sơn cũng kinh ngạc nhìn Diệp Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.