Chương trước
Chương sau
Rầm!

Trong màn đêm yên tĩnh, bên trong đại điện của Thanh Vân Tông, một bia đá khổng lồ bị Cổ Tam Thông đánh tan bằng một chưởng.

Vì sao ông ta lại phẫn nộ như vậy, chẳng phải vì đệ tử của Thanh Vân Tông bị trói sao? Người bị trói vốn dĩ đã khiến ông ta khó chịu rồi, ấy thế mà lại còn bị trói vào nửa đêm nửa hôm và còn bị bắt đem tiền ra để chuộc.


Vả lại mới chỉ ban ngày, khi nghe tin bốn đệ tử chân truyền đứng đầu của Chính Dương Tông liên tiếp bị bắt trói, ông ta còn cảm thấy mở cờ trong bụng, thế mà mới ngủ một giấc còn chưa tỉnh lại thì ông ta đã lại rơi vào hoàn cảnh tương tự như Chính Dương Tông.

“Chuộc người phải không?”, Thanh Vân lão tổ trầm giọng.

“Kí chủ hiện giờ sống chết chưa rõ, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cũng đã rời khỏi Thanh Vân Tông, hiện giờ Thanh Vân Tông chỉ còn lại vài đệ tử trẻ năng lực tạm ổn một chút, không thể để bọn họ mất tích được”, lão tổ của Thanh Vân Tông lẩm bẩm.

“Đi chuộc người”, Công Tôn Trí hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Những ngày gần đây xảy ra chuyện gì vậy chứ, trước là đệ tử Thiên Kiều ra đi, sau đó là kí chủ Lã Hậu mất tích, hỗn chiến tam tông rồi giờ lại có đệ tử bị trói, đúng là liên tiếp xảy ra những chuyện khó hiểu.

Không lâu sau đó, một nhóm người do Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông dẫn đầu đi chuộc người.

Đợi bọn họ kịp tới nơi thì trên đỉnh núi Thiên Lang đã chật kín người.

Cảnh tượng này trông choán mắt người nhìn.

Vào ban ngày, Thanh Vân Tông bọn họ còn chạy tới Chính Dương Tông xem màn kịch hay thế mà chưa hết một ngày bọn họ lại trở thành bên bị chê cười.

“Các hạ, với thân phận của các hạ mà bắt trói đệ tử của Thanh Vân Tông thì không biết kiêng dè gì rồi đấy”, mặt Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông tối sầm cả lại, ông ta nhìn chằm chằm một lão già mặc y phục đen đang ngồi trên một phiến đá to.

“Ngươi thích nói gì thì nói, lấy tiền ra thì chuộc được người”, lão già mặc đồ đen lãnh đạm lên tiếng, lão ta chính là người của Chính Dương Tông, ồ không đúng, nói chính xác hơn thì đó chỉ là một phân thân.

Tốc độ của Chính Dương Tông quả thực không vừa, ban ngày người của mình bị trói, buổi tối ông ta lại đi trói người của nhà khác.

“Thả người”, Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông không hề thừa lời, vì có nói thêm gì cũng chẳng có tác dụng tới cuối cùng tiền vẫn phải giao ra, bọn cướp sẽ không vì kẻ nào gào thét to mà nhân nhượng.

“Các ngươi có thể đưa người đi”, lão già mặc đồ đen vẫn dứt khoát như vậy, ông ta nhận tiền rồi quay người biến mất.

“Thanh Vân Tông, lấy tiền đến đỉnh Thiên Táng chuộc người, quá thời hạn không đợi”, tu sĩ tứ phương còn đang nhốn nháo thì âm thanh này vang lên, vả lại còn vang vọng khắp nơi.

“Thanh Vân Tông, đem tiền đến đỉnh Vân Long Sơn chuộc người”.

“Thanh Vân Tông, đem tiền lên đỉnh Vô Dương Sơn chuộc người”.

“Ôi trời”, nghe vậy, những tu sĩ chỉ biết chép miệng tặc lưỡi, “làm gì vậy chứ, đúng là ngang nhiên quá rồi đấy, liên tục bắt người đòi tiền chuộc, đây là doạ dẫm quang minh chính đại sao?”

“Tám phần là một đám bắt cóc tống tiền”.
“Khốn kiếp”, Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông gằn lên phẫn nộ, ông ta lập tức dẫn người lên đỉnh Vân Long Sơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.