Chương trước
Chương sau
Không thể phủ nhận câu hỏi của Diệp Thành khiến cô ta cảm thấy khó hiểu vì chủ đề này và những gì hắn vừa nói chẳng liên quan gì đến nhau, hắn thay đổi nhanh đến mức cô không phản ứng lại kịp.

Có điều câu hỏi của Diệp Thành lại khiến Cơ Tuyết Băng chìm vào im lặng trong giây lát.

Tu sĩ và người phàm là hai con đường đi hoàn toàn khác nhau.


Cuộc sống của người phàm ngắn ngủi chẳng qua cũng chỉ trăm năm, so với tu sĩ mà nói thì cuộc đời của họ quá ngắn, và cũng hết đỗi bình thường.

Tu sĩ có được tuổi thọ rất dài, đi trên con đường nghịch thiên, cái gọi là tình có lẽ sẽ nhạt dần đi cũng vì những năm tháng dài đằng đẵng đó và dần dần người ta sẽ quên đi tâm niệm sơ khai thuở đầu. Bọn họ cao cao tại thượng, cuộc sống mang đầy những điều bất ngờ nhưng bọn họ lại vô cùng cô đơn vì đứng càng cao thì con đường bọn họ đi càng lắm chông gai thử thách.

Người phàm có cái hay của người phàm, tu sĩ lại có cái hay của tu sĩ, phải lựa chọn giữa cả hai khiến Cơ Tuyết Băng phân vân.

Phía này Diệp Thành cứ nhìn chằm chằm Cơ Tuyết Băng khiến cô thật sự cảm thấy không được tự nhiên. Trong vài giây ngắn ngủi, Cơ Tuyết Băng cảm nhận được người thanh niên trước mặt mình có phần khác với ngày thường.

“Ta không biết”, có lẽ vì để che đậy đi sự mất tự nhiên của mình nên Cơ Tuyết Băng cứ thế quay đầu đi.

“Ta rất hi vọng nghe được một đáp án chính xác của cô”, Diệp Thành từ từ đứng dậy, nếu như Cơ Tuyết Băng lựa chọn là người phàm thì hắn sẽ không hề do dự mà ra tay phế đi cô ta nhưng đáp án của cô ta lại quá mơ hồ.

“Rốt cục ngươi định làm gì?”, Cơ Tuyết Băng cau mày nhìn Diệp Thành.

“Muốn làm cô”, Diệp Thành há miệng còn chưa nói gì thì ba từ kia cứ thế được vang lên khỏi miệng hắn.

Phía này, mặt Cơ Tuyết Băng đỏ bừng, sắc mặt cũng dần lạnh hẳn lại, cô không thể ngờ rằng Diệp Thành lại có thể nói ra một câu vô thiên vô pháp đến như vậy, đây là một sự sỉ nhục với cô.

Phía này, sắc mặt Diệp Thành đã thay đổi nhưng hắn lại dần tối sầm mặt lại, trên trán nổi gân xanh.

Cơ Tuyết Băng cho rằng câu đó do hắn nói nhưng là đương sự, hắn biết rõ câu nói vừa rồi không xuất phát từ hắn, còn kẻ nói câu này không ai khác chính là Thái Hư Cổ Long – kẻ chỉ sợ trời đất chưa đủ loạn.

Ha ha ha…!

Bên trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông, Thái Hư Cổ Long bật cười lớn.

“Mẹ kiếp, cút”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn không ngờ Thái Hư Cổ Long lại ra chiêu này, nếu như điều kiện cho phép thì hắn sẽ xiên luôn con rồng tiện nhân này lên mà nướng trên bếp lửa rồi.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Nam Sở lại có chuyện lớn, các tu sĩ vừa rời khỏi đỉnh Hoa Sơn lại lũ lượt kéo về đỉnh Thanh Sơn.

Còn chưa lên đến đỉnh Thanh Sơn, mọi người đã thấy một lão già mập mạp, bụng phệ, mặt ụ thịt đang ngồi mài đao.

Người này chính là Vô Nhai Đạo Nhân biến hoá ra, hơn nữa cũng là một phân thân.

Mà người bên cạnh lão ta chính là Bạch Dực – đệ tử chân truyền thứ tư của Chính Dương Tông. Hắn ta bị trói chặt đưa tới đây, nhìn Vô Nhai Đạo Nhân mài đao nhịp nhàng, suýt nữa đã sợ phát khóc.
“Lại là một cao nhân che giấu dung mạo”, những người tới xem lại sờ cằm ngẫm nghĩ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.