Chương trước
Chương sau
“Cứ từ từ mà chọn, không vội”, phía này, Diệp Thành đã lựa chọn một nơi thoải mái nghỉ ngơi, lấy ra một vò rượu nhâm nhi.

“Ta lấy cái này, thanh kiếm này không tồi, cho ngươi là hợp lý, thanh Kim Giao Giản này cho ta, ta thích binh khí thế này…”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn mỗi tên chọn cho mình vài món binh khí bất phàm rồi lại chọn thêm vài bí pháp hay ho, mặt mày hớn hở tươi tắn hẳn.

“Đây, còn đây nữa này”, Diệp Thành lại lấy ra hai cái túi đựng đồ, bên trong có linh đan, linh đan từ một vân đến năm vân đều có khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều nhảy dựng vì bất ngờ.


“Đây….cũng là cho chúng ta sao?”, nhìn Diệp Thành, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn thận trọng nhảy lên rồi hỏi lại.

“Ta là Đan Thánh mà, đi theo ta tuyệt đối sẽ không thiếu đan dược đâu”, Diệp Thành lại lần nữa bật cười, cả hai tên này đã là nhân tài thì hắn đương nhiên sẽ không tiếc gì và phải bồi dưỡng chu đáo.

Vả lại hắn cũng dư giả, những thứ này đối với hắn mà nói chẳng đáng là bao, ở thời thế loạn lạc hiện giờ nhân tài còn quan trọng hơn bảo bối, huống hồ là hai nhân tài như Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.

Sự phóng khoáng của Diệp Thành khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cảm thấy yên tâm.

Đây đúng là sự trào phúng, so với Diệp Thành thì cách làm của Thanh Vân Tông khiến bọn chúng phải xót xa.

Sự thực chứng minh cách làm của Diệp Thành là hoàn toàn chính xác, thu nhận nhân tài phải có cách vì chỉ một giây trước đó, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã quyết định đi cùng hắn.

“Đi thôi, ta đưa các ngươi đi gặp người quen”, Diệp Thành vươn vai nhảy xuống khỏi vách đá.

“Người quen? Ai cơ?”, cả hai tên tiến lên trước.

“Đi thì biết”, Diệp Thành đáp thản nhiên, “còn nữa, thân phận của ta cũng phải giữ bí mật”.

“Cái này thì chúng ta hiểu”.

Thế rồi cả ba tên đi cùng nhau, sau nửa canh giờ bọn chúng đã quay về tiểu viên bên trong Cổ Thành.

Vừa đi vào trong, Cơ Tuyết Băng đang ngồi trầm ngâm liền trừng mắt nhìn Diệp Thành, có lẽ cũng vì câu nói mà Diệp Thành bỏ lại trước khi rời đi: Chơi gái.

Diệp Thành đúng là tên mặt dày, hắn vẫn thản nhiên như thường, lão tử không đi chơi gái thì đương nhiên là người đàng hoàng, vả lại ở đây đã có đại mĩ nhân rồi hà tất phải bỏ thêm tiền đi chơi gái, đầu ta đâu có bị úng nước.

“Cơ…Cơ Tuyết Băng?”, phía này, khi Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn thấy Cơ Tuyết Băng thì lạp tức quay người toan bỏ chạy, có lẽ vì bọn chúng vẫn còn ấn tượng sâu sắc với màn thể hiện của Cơ Tuyết Băng ở trận so tài tam tông nên trong lòng vẫn còn ám ảnh.

“Đi đâu, quay lại cho ta”, Diệp Thành lập tức giơ tay lôi hai tên kia lại.

“Đây…đây chính là người quen mà huynh nói sao?”, cả hai tên nhếch miệng nhìn Diệp Thành, sao chúng có thể ngờ nổi người quen của Diệp Thành lại chính là Cơ Tuyết Băng chứ.

“Sao vậy? Không phải người quen sao?”

“Phải thì đúng là phải rồi, nhưng…”

“Cứ yên tâm ở đây, cô ta cũng không ăn thịt các ngươi đâu, vả lại chẳng phải ta đang ở đây sao?”, Diệp Thành xua tay: “Không sao, vùng đan hải của cô ta bị phong cấm rồi, không có sức đâu”.
“Hả? Bị phong cấm? Ngươi làm?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.