Chương trước
Chương sau
Người của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hét vang ầm trời, bọn họ ngựa không ngừng vó chạy tới nhưng khi đến nơi thì trận chiến đã kết thúc được một lúc, trên chiến trường ngoài thi thể thì chỉ toàn là máu, nào còn người đang chiến đấu nữa.

Giết!


Ngay lập tức, quân liên minh điện chính của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hợp nhất với nhau, người giẫm trên phi kiếm, người điều khiển chiến xa cổ, người cưỡi linh thú, người cưỡi mây lướt gió, hừng hực khí thế sát phạt về phía điện chính của Thanh Vân Tông.

Màn đêm yên tĩnh lại lần nữa bị phá vỡ.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Không bao lâu sau những tiếng như này đã vang vọng khắp đất trời, quân liên minh của Hằng Nhạc và Chính Dương ùn ùn kéo đến, bao vây Thanh Vân Tông chật kín không một kẽ hở, lúc này bọn chúng đang tấn công dữ dội kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.

Nhìn ra xa, cả vùng trời đều bị thần hoa bao phủ, đao mang, kiếm quang, quyền ảnh, chưởng ấn, binh khí, công kích trận pháp, công kích trận đồ dày đặc, chiến đấu trời long đất lở.

Có điều, tuy bọn chúng tấn công rất dữ dội nhưng cũng không thể lay chuyển kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông.

Chậc chậc chậc!

Có tu sĩ đến xem chiến, nhìn thấy cảnh tượng hào hùng thế này thì bất giác tặc lưỡi cảm thán.

“Đây là trận quyết chiến hai tông đấu với một tông sao?”, kẻ mạnh của nhà Tư Đồ nhẹ nhàng vuốt râu: “Lâu lắm rồi không thấy trận chiến nào lớn thế này”.

“Quyết chiến hay không ta không biết, nhưng trận chiến đêm nay thật sự rất kỳ lạ!”, cao thủ nhà Thượng Quan tặc lưỡi lắc đầu: “Tấn công phân điện đầu tiên phải phá truyền tống trận trước, ngay cả điều này mà người của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng không biết sao? Ban đầu đang thuận lợi nhưng vì quân tiếp viện từ điện chính của Thanh Vân tới, thế là lại trở tay không kịp”.

“Đúng thế! Trận này không chỉ chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông bị ảnh hưởng, mà chín phân điện lớn của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng bị ảnh hưởng, ba tông đều tổn thất nặng nề!”

“Đúng là cả ba bên đều tổn thất nặng nề, nhưng ta thấy Hằng Nhạc với Chính Dương bị tổn thất nhiều hơn chút”, có người trầm ngâm lên tiếng: “Vì đợi viện binh mà gần như chín đại quân từ chín phân điện lớn của bọn họ đều liều mạng, chết gần hết!”

“Mà bọn họ lại không gắng gượng được đến khi quân tiếp viện tới, trận này thảm rồi đây!”

“Tấn công cho ta, không hạ được Thanh Vân thì không cần về nữa”, trên đại điện Hằng Nhạc, Doãn Chí Bình vẫn gào thét như một con chó điên.

“Đánh, đánh đến chết cho ta!”, trên đại điện Chính Dương Tông, Thành Côn cũng như Doãn Chí Bình, gầm thét rung chuyển đại điện, cũng rống lên như con chó điên.

“Chưởng giáo, trận chiến đêm nay thất bại một cách hơi khó hiểu!”, phía dưới có một Thái Thượng trưởng lão lên tiếng: “Nếu truyền tống trận của một hai phân điện không phá được thì có thể hiểu, đằng này hư không truyền tống trận của cả chín phân điện đều không bị phá huỷ, khả năng không phải trùng hợp!”

“Vậy thì điều tra cho ta”, Thành Côn gầm lên: “Điều tra thật kỹ, ta muốn biết rốt cuộc đêm nay đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc điều gì khiến cho Chính Dương Tông thất bại một cách thảm hại thế này!”

Cho đến giờ phút này, ông ta cũng không muốn chấp nhận sự thật rằng bọn họ đã thua một cách thảm hại.
Mười tám điện đấu với chín điện, mặc dù bọn họ đã đánh được chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông, nhưng chín phân điện lớn của Chính Dương Tông cũng bị tổn thất nặng nề, hơn nữa từ một góc độ nào đó thì bọn họ còn tổn thất nhiều hơn Thanh Vân Tông.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.