Chương trước
Chương sau
Mọi thứ đều được tiến hành một cách kín kẽ, mùi máu tanh dần dần theo gió bay khắp Nam Sở.

Phía này, đại quân của phân điện thứ chín mà Diệp Thành chỉ huy đã bước ra khỏi Truyền Tống Trận và nhanh chóng tiến vào trong rặng núi dài.


“Ở vị trí cũ đợi lệnh”, Diệp Thành bỏ lại một câu rồi bước lên đỉnh núi, hắn nhìn về phía Bắc như thể có thể trông thấy cổ thành với đại khí dồi dào thông qua màn đêm.

Đó chính là Thanh Vân Thiên Thành, phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, Thanh Vân Thiên Thành trong màn đêm có thêm thần hoa bao quanh, ánh sáng chói lọi giống như được khảm nạm lên từng viên minh châu sáng chói.

“Điện chủ”, không biết từ khi nào, một lão già khoác trên mình bộ hắc bào bước lên đỉnh núi, ông ta chắp tay cung kính hành lễ.

“Sao rồi?”, Diệp Thành liếc nhìn lão già mặc hắc bào, hắn diễn y như thật, trong đôi mắt đen láy hằn lên cái nhìn lạnh lùng khiến người ta nhìn mà rợn người.

“Ta cảm thấy có phần khó hiểu”, lão già mặc hắc bào hít vào một hơi thật sâu, nói rồi không quên liếc trộm Diệp Thành: “Điện chủ dẫn theo toàn bộ người thuộc dòng chính của chưởng giáo, để lại toàn bộ người của Dương Đỉnh Thiên, như vậy liều có phải…”

“Ngươi đang chất vấn ta đấy à?”, ánh mắt Diệp Thành càng lạnh lùng hơn.

“Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám”, bị Diệp Thành nhìn chằm chằm như vậy, lão già mặc hắc bào run rẩy, không dám thở mạnh.

“Điều binh khiển tướng thế nào không cần ngươi phải dạy ta”, Diệp Thành hắng giọng: “Ngươi nên biết chất vấn ta chính là chất vấn chưởng giáo, những thứ không nên hỏi thì không phải hỏi, những điều không nên nói cũng không cần phải nói, việc duy nhất mà ngươi cần làm chính là chấp hành mệnh lệnh”.

“Thuộc… thuộc hạ hiểu rồi”, lão già mặc y phục đen vội hành lễ quay người đi xuống núi.

“Sao rồi?”, lão ta vừa đi khỏi liền có vài người tiến tới, về cơ bản đều là người dòng chính của Doãn Chí Bình, về việc điều binh khiển tướng trong đêm nay, bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu cho nên mới chọn ra một người đi hỏi Diệp Thành.

“Không nên hỏi gì thì đừng hỏi, không nên nói gì thì đừng nói”, lão già mặc hắc bào đem y nguyên lời của Diệp Thành thuật lại, “điện chủ nói rồi, việc duy nhất mà chúng ta phải làm đó là chấp hành mệnh lệnh”.

“Thế nhưng việc điều binh khiển tướng như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu”, có người chất vấn: “Chúng ta đều là người thân thích của chưởng giáo, để cho người của Dương Đỉnh Thiên ở lại phân điện còn lôi chúng ta ra chiến trường nộp mạng, nói ra thì thật khó hiểu”.

“Hay là phái người gửi tin cho chưởng giáo xác nhận? Ngộ nhỡ là Thương Hình làm phản?”

“Ngươi muốn chết phải không?”, lão già mặc hắc bào lạnh giọng, “chúng ta là người thuộc phân điện thứ chín, nếu vượt mặt điện chủ tự ý bẩm báo trực tiếp với chưởng giáo chẳng khác gì làm trái với quy định”.

“Đúng là như vậy”, có người vuốt râu: “Nếu như bẩm báo lên mà Thương Hình làm sai thì không sao, nhưng nếu không phải như vậy thì chưởng giáo đương nhiên sẽ không trừng phạt chúng ta, còn Thương Hình thì sao? Dám chất vấn ông ta, dám quay lưng lại để vượt mặt bẩm báo với chưởng giáo thì ông ta không giết ngươi mới lạ”.

“Theo ta thấy thì chúng ta cứ nghe lệnh thì hơn”, một người khác lên tiếng: “Nếu xảy ra chuyện thì thì cũng đã có Thương Hình gánh tội”.
“Đúng vậy, Thương Hình chính là điện chủ của phân điện thứ chín, dám làm phản thì điện chủ chắc chắn không thể bỏ qua”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.