Chương trước
Chương sau
“Thứ hai: Không cần mặt mũi”.

“Sau đó thì sao?”, Long Nhất nhìn Diệp Thành bằng cặp mắt sáng rỡ, cảm giác Diệp Thành sắp truyền lại bí kíp tán gái cho mình.

“Điều thứ ba là quan trọng nhất”, Diệp Thành vuốt tóc: “Đó chính là… kiên trì không cần mặt mũi”.


Ha ha ha!

Diệp Thành vừa dứt lời, sau lưng hắn liền vang lên tiếng cười của một nữ nhân.

Nghe thấy âm thanh, hai người vô thức quay đầu lại, thấy Sở Linh Ngọc đang ôm bụng cười như thể vừa nghe thấy câu chuyện gì buồn cười lắm.

“Cô cười cái gì?”, Long Nhất ngơ ngác nhìn Sở Linh Ngọc.

Long Nhất không nói thì thôi, hắn ta vừa lên tiếng, Sở Linh Ngọc càng cười vui hơn, cười đến mức không đứng thẳng được, nhất là khi nhìn thấy quả đầu sáng loáng cùng vẻ mặt ngơ ngác của hắn ta, cô lại càng cười ra nước mắt.

“Cô bị điên à?”, Long Nhất nhìn Sở Linh Ngọc một lượt từ trên xuống dưới.

“Đúng là cô ấy không bình thường lắm”, Diệp Thành nói xong còn nhét một chiếc túi nhỏ vào lòng Long Nhất, nói một câu đầy ẩn ý sâu xa: “Thứ này tốt lắm đấy, ở Đại Sở chỉ mình ta có thôi, tặng cho ngươi. Có nó đảm bảo ngươi mã đáo thành công”.

“Thế thì tốt quá, he he he”, Long Nhất cười sung sướng.

“Đi đi!”.

“Chờ xem ta đi!”, Long Nhất cười toét miệng, đi hai bước còn quay đầu lại ra dấu đồng tình với Diệp Thành.

Sau khi hắn ta đi, Diệp Thành mới quay đầu nhìn Sở Linh Ngọc vẫn đang cười to, hắn nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc: “Người không ở phân điện thứ năm, chạy tới đây làm gì?”

Sở Linh Ngọc vẫn đang cười, khoé mắt còn có lệ, cô lấy một miếng ngọc giản ra đưa cho hắn.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy mặt Diệp Thành, cô ta lại cười to như bị thần kinh, hơn nữa còn cười không đứng thẳng nổi.

“Dở hơi”, Diệp Thành bóp vỡ ngọc giản, tin tình báo phong ấn bên trong lập tức chạy vào thần hải của hắn.

“Đêm nay tiến công luôn à?”, Diệp Thành nhếch môi, nở nụ cười bỡn cợt.



Khi Diệp Thành còn đang đọc tin tình báo thì Sở Linh Ngọc vẫn còn ôm bụng cười.

Thấy vậy, Diệp Thành liền quay sang nhìn cô ta từ đầu tới chân như thể nhìn một kẻ ngốc sau đó mới quay người rời đi: “Đừng bày trò vô vị đó nữa, mau lên, thông báo cho Chung Quy tiền bối tới phân điện thứ chín”.

“Ta không ngừng lại được”, Sở Linh Ngọc cười ra nước mắt, đến đi đường cũng vừa đi vừa ôm bụng.

Phía này, Diệp Thành đã tới địa cung của phân điện thứ chín sau khi mấy người khác rời đi.
Không lâu sau đó, Chung Quy, Chung Ly, Hồng Loan, Hắc Bào, Phụng Trĩ, lão tổ nhà họ Tô, Giang Cảnh lần lượt từ các phân điện tới, ngoài bọn họ ra thì Bạch Dịch và Sở Linh Ngọc cũng có mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.