Chương trước
Chương sau
“Ta thì đỡ hơn nhiều, may mắn được một vị tiền bối ẩn thế cứu giúp”, Tề Nguyệt cười nhẹ: “Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại tệ hơn rất nhiều”.

“Nhưng dù thế nào thì bây giờ chúng ta đều còn sống”, Hoắc Đằng cười toe toét, cầm khăn tay lau Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ.


“Hế? Cây búa của ngươi không tồi nha!”, Hùng Nhị nhìn cây búa sắt của Hoắc Đằng với đôi mắt sáng rực.

“Đương nhiên rồi, Diệp Thành tặng đó, bảo bối xịn”.

“Của ta cũng không kém”, Tạ Vân lại đắc ý lấy kiếm Trạm Lô ra, nói xong còn hôn lên thân kiếm.

Hùng Nhị liếc nhìn Tạ Vân rồi lại nhìn những người khác, hầu như trên tay ai cũng cầm một món bảo bối, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.

Nhìn quanh một hồi, hắn ta nhìn Diệp Thành: “Sao không tặng ta?”

“Cây gậy lang nha của ngươi cũng rất tốt”, Diệp Thành ngoáy tai.

Nghe vậy, Hùng Nhị lấy gậy lang nha ra rồi ném đi thật xa, sau đó lại nhìn Diệp Thành với vẻ háo hức: “Không còn nữa rồi.”

“Ngươi hay lắm”, Diệp Thành không khỏi giơ ngón tay cái lên, hắn lấy ra một cây gậy lang nha màu đen sậm rồi ném qua: “Này, Lôi Chiến Lang Nha, thưởng cho ngươi đó”.

“Cái này được, he he he”, Hùng Nhị nhận lấy, bật cười sung sướng.

“Như Huyên sư muội, của muội đây”, Diệp Thành lấy một thanh linh kiếm tinh xảo ra.

“Ta cũng có phần à”, Đường Như Huyên mỉm cười nhận lấy. Diệp Thành là ai? Là sát thần Phong Vân, là Thánh chủ Viêm Hoàng, binh khí mà hắn tặng đều không phải vật tầm thường.

“Liễu Dật sư huynh, huynh có muốn thay kiếm Thái Cực không?”, Diệp Thành hỏi Liễu Dật.

“Đây là vật tổ tiền ta truyền lại, có nó là được rồi”, Liễu Dật cười nhẹ.

“Kiếm của huynh là bảo bối đó”, Diệp Thành mỉm cười, lấy một chiếc ngọc đới bảy màu tặng cho Nam Cung Nguyệt: “Nam Cung sư tỷ, Ngọc Tâm Lăng bảy màu này tặng cho tỷ là hợp lý nhất rồi”.

“Cảm ơn Diệp sư đệ”, Nam Cung Nguyệt cười khẽ, nhận lấy Ngọc Tâm Lăng bảy màu. Với nhãn lực của cô đương nhiên có thể nhìn ra sự phi thường của món bảo vật này, nhìn có vẻ mềm mại dịu dàng nhưng thực ra lại là binh khí bất phàm.

“Nào nào nào, người nào cũng có phần”, bên ngoài có tiếng cười vang lên, Lăng Tiêu dẫn Tiêu Tương đi vào.

Nhìn thấy hai người, mắt mọi người đều sáng lên, Lăng Tiêu thì không sao, nhưng Tiêu Tương lại không được tự nhiên lắm, có lẽ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi bóng tối, vẫn cảm thấy hơi tự ti.

Cô ấy có một lọn tóc rũ xuống như muốn che đi chữ ‘thù’ trên trán bên trái, nhưng gió nhẹ không hiểu ý lại thổi bay tóc cô lên nên mọi người đều nhìn thấy.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.