Chương trước
Chương sau
Khi ba người nói chuyện thì Tịch Nhan đã dựa vào lòng Diệp Thành ngủ thiếp đi. Cô bé ngủ rất yên bình, thi thoảng cọ cọ cái đầu nhỏ vào người Diệp Thành, thi thoảng lại nói mớ gọi sư phụ.
Hổ Oa ở bên này cũng vậy, hai tay cậu nhóc ôm cánh tay Diệp Thành, ngủ rất say.

Nhìn hai đứa nhóc ngủ say, Diệp Thành bất giác nở nụ cười, nhưng trong lòng lại thấy hơi hối hận, hối hận vì đã đưa hai đứa đi trên con đường tu luyện, để chúng phải trải qua hiện thực tàn khốc như vậy.
Thấy hai đứa nhỏ đã ngủ, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt đứng dậy, nhẹ nhàng ra khỏi Địa Cung.
Đêm đã về khuya, Diệp Thành ngưng tụ vân đoàn rồi đặt hai đứa nhóc lên, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi Địa Cung, Diệp Thành ngước nhìn bầu trời đầy sao phía Bắc, dường như có thể nhìn thấy Sở Huyên mặc Tiên Nghê Thường bảy màu, đầu cài Trâm Phượng Ngọc Châu, mái tóc trắng của cô cực kỳ nổi bật trong màn đêm đen.
“Sư phụ, chỉ còn một mình người thôi”, Diệp Thành nở nụ cười ấm áp: “Con sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết chuyện của Nam Sở, người chờ con nhé”.
“Ôm rồi, ôm rồi”, nhưng cảnh tượng nên thơ tuyệt đẹp như thế lại bị phá vỡ bởi tiếng thì thầm không xa.
Diệp Thành nhướng mày, không khỏi nhìn về hướng có âm thanh.
Sau đó hắn nhìn thấy một cái đầu bóng loáng, ừm, cái đầu đó dưới màn đêm đen thực sự rất bóng.
Diệp Thành híp mắt, đấy chẳng phải Long Nhất sao?
Tóc của hắn ta đã bị phía Bạch Dịch và Chung Ly cạo sạch, hơn nữa trên đầu còn có sáu chấm đỏ, bây giờ nhìn thật sự đã thành hoà thượng.
“Được đấy”, Diệp Thành bất giác sờ cằm, không biết vì sao nhìn cái đầu sáng loáng ấy hắn rất ngứa tay, lúc nào cũng có ý nghĩ xông lên đánh cho vài cái.

Ở đó, đằng sau tảng đá không chỉ có một mình Long Nhất mà còn có cả Bạch Dịch.
Lúc này hai người đang nằm bò phía sau tảng đá, cặp mắt sáng quắc nhìn về một hướng.
Diệp Thành thấy ngạc nhiên bèn bước tới, nhìn theo hướng bọn họ đang nhìn.
Vừa nhìn hắn lập tức sửng sốt.
Cũng không trách hắn sững sờ, bởi vì cảnh tượng cách đó không xa quá đỗi ấm áp. Một thanh niên đang ngồi dựa vào gốc cây linh quả, còn có một nử tử nữa cũng ngồi ở đó, nhưng là dựa vào lòng thanh niên kia.
Diệp Thành không khỏi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, hia người đó không phải chính là Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt sao?
“Thì ra sư huynh Liễu Dật và sư tỷ Nam Cung Nguyệt là một đôi!”, Diệp Thành xoa cằm: “Bảo sao…”
“Ngươi nghĩ lát nữa hai người họ có lên giường không?”, Long Nhất và Bạch Dịch vẫn đang thì thầm, hiển nhiên vẫn chưa phát hiện phía sau còn có Diệp Thành.
“Hay là cho họ dùng Hợp Hoan Tán đi”, Long Nhất nở nụ cười xấu xa nhìn Bạch Dịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.