Chương trước
Chương sau
Thấy đại quân của Viêm Hoàng sát phạt tới, các trưởng lão và đệ tử của Thiên Hoàng bên trong linh sơn mặt mày tỏ rõ sự phức tạp, đặc biệt là các trưởng lão, trong đôi mắt không giấu đi được vẻ thương tâm.
Đây chính là sự mỉa mai, đều là huyết mạch Viêm Hoàng, vì lập trường không giống nhau nên bọn họ phải phân chia chủ nhân, và hôm nay bọn họ phải ra tay sát phạt những đồng môn đồng bào của mình.
“Chúng ta thật sự phải khai chiến sao? Ta không muốn đánh”, có người khẽ giọng lên tiếng.
“Đấu với nhau vài trăm năm, vì sao lại phải vậy chứ?”
“Nếu như có thể hoà giải thì tốt biết bao”.
Rầm!
Trong tiếng bàn tán xôn xao, một cây cờ chiến được người ta lấy ra, cứ thế cắm vào hư không, cờ chiến khổng lồ tung bay, đây chính là cờ chiến của Viêm Hoàng, bên trên còn nhuốm máu tươi, mang theo khí thế cổ xưa, chính là biểu tượng của Viêm Hoàng.
Nhìn cây cờ chiến này, người của Viêm Hoàng không khỏi xót xa, bọn họ từng mang theo cây cờ chiến này dẹp bằng bát hoang.
Sau khi cờ chiến của Viêm Hoàng được cắm trong hư không, đại quân của Viêm Hoàng cũng nhanh chóng sát phạt đến, bên ngoài linh sơn Viêm Hoàng có bốn trận thế khổng lồ, từng đám người dày đặc đen kịt choán ngợp hư không và mặt đất, khí thế dồi dào.
“Viêm Hoàng, trận thế thật là lớn”, Viêm Hoàng vừa đứng vững bước chân thì bên trong linh sơn vang lên tiếng hắng giọng.
Đưa mắt nhìn ra xa thì đó chính là một ngọn núi cao nhất của Thiên Hoàng, nơi đó có một người đứng sừng sững, khoác trên mình bộ áo bào màu tím, mái tóc đen tung bay, trên đầu lơ lửng lư đồng, khí thế mạnh mẽ, đó chính là Thiên Hoàng Thánh Chủ, vốn dĩ ông ta là Địa Tôn của Viêm Hoàng ngày xưa, là đồ đệ thứ ba của Hồng Trần – Chung Quy.
“Sư muội đâu?”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Chung Giang và Chung Ly đã tiến lên trước gằn giọng.
“Yên tâm, sư muội rất tốt, chỉ là ta giữ muội ấy vài ngày mà thôi”, Chung Quy vươn vai trên chiếc ghế tựa, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, thong dong như thể chẳng sợ bất cứ điều gì.
“Nếu sư muội phải chịu thiệt thòi thì cho dù huynh có lên trời hay xuống địa ngục thì ta cũng không ta cho huynh”, Chung Giang và Chung Ly tức tối gằn giọng, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng.
“Hai vị sư đệ, khẩu khí cũng không vừa nhỉ?”, Chung Quy hắng giọng.
Khi cả ba người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn đảo mắt nhìn một vòng khắp linh sơn của Thiên Hoàng.
Hắn nhận ra phòng ngự của Thiên Hoàng rất mạnh, chỉ tính tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng có tới sáu người, những tu sĩ tầng thứ chín, tầng thứ tám cảnh giới Không Minh cũng không hề ít.
“Chẳng trách mà dám đối đầu với Viêm Hoàng, thế lực mạnh thế này kia mà”, Diệp Thành bất giác lên tiếng.
Hắn ước tính khả năng chiến đấu của Thiên Hoàng một lúc, mặc dù không mạnh bằng Viêm Hoàng nhưng lại không hề vừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.