Chương trước
Chương sau
Cổ Tam Thông lập tức hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Nói cho ngươi biết cũng được, ta mượn thiên lôi của ngươi là để trấn áp một thứ tà ác, đạo thương của ta là do nó đánh mà thành, uy lực của thiên lôi bá đạo, lại là thứ chí cương chí dương nên có thể khống chế nó”.
Diệp Thành nhướng mày: “Có thật không đấy ạ?”
“Ta lừa ngươi sẽ bị sét đánh”, Cổ Tam Thông tức giận thở hổn hển.
Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật, hắn thật sự hy vọng ông trời cho một tia sét xuống để lão già này nếm thử mùi vị.
“Ngươi đã nghe nói đến quỷ tộc chưa?”, mặc dù biết Diệp Thành không hoàn toàn tin, nhưng Cổ Tam Thông vẫn hỏi.
“Quỷ tộc?”, Diệp Thành đảo mắt một vòng sau đó lắc đầu đáp: “Con chưa”.
“Vậy Thiên Táng Hoàng chắc nghe rồi chứ?”
“Người này thì con nghe tới rồi, đứng thứ năm trong Cửu Hoàng của Đại Sở”.
“Quỷ tộc chính là thế lực tà ác bị Thiên Táng Hoàng trấn áp năm đó”, Cổ Tam Thông chậm rãi nói: “Đây là một tộc cổ đại, lịch sử của nó có thể ngược dòng đến những năm hỗn loạn trước khi Đại Sở thành lập. Nó từng dấy lên không chỉ một trận đại nạn ở Đại Sở, bọn chúng hút quỷ linh để tu luyện, tiến vào thần thông. Ở thời Thiên Táng Hoàng, thế lực này đã lớn mạnh đến mức đỉnh cao, Quỷ Vương của quỷ tộc đời đó cực kỳ nghịch thiên, nghe nói ông ta từng đuổi giết Thiên Táng Hoàng mấy chục nghìn dặm, nhưng Thiên Táng Hoàng trong cửu tử nhất sinh vẫn trốn thoát được. Có lẽ vì ông ta đã nhiều lần cận kề cái chết nên Thiên Táng Hoàng mới bị ép mà vùng lên được, Tiên Quỷ Vương quỷ tộc tiến cấp đến cảnh giới Thiên, sau đó Thiên Táng Hoàng dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp quỷ tộc khiến quỷ tộc bạo loạn nên thiên địa mới được bình yên”.
“Con hiểu ý tiền bối rồi. Quỷ tộc giống với Sát Thủ Thần Triều bị Sở Hoàng và Viêm Hoàng lần lượt trấn áp, cũng như Âm Minh Thánh Vực bị Chiến Vương trấn áp đúng không? Bọn họ cũng sống lại rồi ạ?”
“Điều này ta cũng không rõ lắm”, Cổ Tam Thông lắc đầu: “Ta chỉ biết người quỷ tộc khiến ta bị thương ấy rất giỏi, thần thông tiên thiên cực kỳ lợi hại, muốn giết được kẻ đó ta cần mượn đến uy lực của thiên lôi”.
“Không dưng tự nhiên tiền bối đi khiêu khích hắn làm gì?”
“Lão tử đâu rảnh đi khiêu khích hắn”, Cổ Tam Thông chửi ngay: “Lão tử đang tu luyện đàng hoàng, hắn không nói lời nào nhảy ra muốn giết ta, đánh một trận rồi mới biết hắn chính là tên súc vật đánh thế nào cũng không chết đó”.
“Không phải sư đệ của tiền bối là Độc Cô Ngạo sao? Người tìm ông ấy giúp, hai người mà cũng không đánh lại hắn sao?”, Diệp Thành vẫn nhìn Cổ Tam Thông với ánh mắt không tin, muốn từ lời nói của ông ta tìm ra sự thật nào đó.
“Đừng nhắc tiểu tử đó với ta, lão tử không muốn quan tâm đến nó”, nhắc đến Độc Cô Ngạo, lỗ mũi Cổ Tam Thông như biến thành mũi trâu, thở hổn hển, tức giận như muốn ăn thịt người.
“Những gì người nói khá giống thật, con có nên tin không đây?”
“Này, ngươi nói làm ta bực mình rồi đấy”, Cổ Tam Thông nổi trận lôi đình, bắt đầu xắn tay áo, phồng mồm trợn má nhìn Diệp Thành: “Lão tử nói với ngươi lâu như vậy mà ngươi lại coi là ta nói nhảm hả? Một câu thôi, có cho mượn không?”
“Cũng không phải không thể cho mượn”, Diệp Thành lại bắt đầu ngoáy lỗ tai: “Nhưng con nhất định phải đi cùng người, người diệt tà vật đó xong phải trả thiên lôi lại ngay cho con, còn nữa…”
Nói đến đây, Diệp Thành ghé sát Cổ Tam Thông cười hì hì bảo: “Ngày mai phục kích Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng, người mang vài thi thể của cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên về cho con nhé”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.