Chương trước
Chương sau

Trong Địa Cung, Diệp Thành bày một tấm bản đồ cực lớn trên không, các trưởng lão đều đang vây quanh.  
“Địa điểm phục kích là Huyền Long Sơn”, Diệp Thành chỉ vào một điểm trên bản đồ.  
“Các tiền bối nhà họ Tô ở phía Đông, Nhân Hoàng ở phía Bắc, đội quân Viêm Hoàng ở chính diện phía Tây, Địa Hoàng sẽ tiếp ứng ở phía Nam”.  
“Trước tiên phải tách người của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng ra đã”.  
“Chúng ta chỉ có ba ngày, trong ba ngày này phải bố trí kết giới của Viêm Hoàng trong phạm vi một trăm nghìn trượng ở Huyền Long Sơn. Mỗi một khoảng hư không, mỗi một ngọn núi đều phải tạo chu sát đại trận, hư không sát trận, trận đồ tịch diệt, chỉ cần có thể chuyển được thì sử dụng hết cho ta”.  
“Chúng ta phải tiêu diệt được Thị Huyết Điện bằng cái giá nhỏ nhất”.  
“Còn người của Huyền Hoàng, rất nhiều người là người cũ của Viêm Hoàng, vì lý do lập trường có lẽ sẽ rất nhiều người bất đắc dĩ. Đối với những người có ý đầu hàng, đương nhiên chúng ta sẽ bỏ qua, còn những người chống cự thì không cần nhân từ, lập tức giết chết”.  
“Tốc chiến tốc thắng, đừng có ham chiến”.  
Diệp Thành nói rành mạch rõ ràng, rất có tác phong của thống soái, từng mệnh lệnh đều được bố trí kín kẽ khiến các trưởng lão xung quanh phải ngạc nhiên.  
Những người thế hệ trước như Chung Giang hay Hồng Trần Tuyết đều thất thần, họ nhìn Diệp Thành như nhìn thấy Hồng Trần năm đó. Lúc ấy, Viêm Hoàng cũng loạn trong giặc ngoài, họ cũng đánh đông dẹp tây dưới sự lãnh đạo của Hồng Trần, cuối cùng giành được giang sơn huy hoàng.  
“Hắn càng ngày càng giống sư tôn rồi”, nhìn Diệp Thành lại đeo lên lớp mặt nạ, Chung Giang lẩm bẩm.  
“Có lẽ hắn chính là sư tôn chuyển thế”, Hồng Trần Tuyết thì thào: “Đời này hắn sẽ lại đưa chúng ta tung hoành khắp thiên hạ”.  
“Được rồi”, Diệp Thành cất bản đồ đi, nhìn xung quanh một lượt: “Các tiền bối chuẩn bị đi!”  
Nghe vậy, các trưởng lão lần lượt rời đi, ai cũng mạnh mẽ và dứt khoát, tình thế cấp bách không cho họ nhiều thời gian.  
Sau khi mọi người đi hết, Diệp Thành thở ra một hơi thật dài, xoay người bước ra khỏi Địa Cung.  
Đêm hôm nay Viêm Hoàng không hề bình yên, hết nhóm người này đến nhóm người khác rời khỏi linh sơn, đến địa điểm mai phục đã được định sẵn để bố trí, người nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.  
Diệp Thành đứng trên đỉnh núi, nhìn từng tốp người của Viêm Hoàng rời khỏi đỉnh núi mà lòng đầy cảm khái.  
Ngày xưa hắn chỉ là một đệ tử ở môn phái nhỏ.  
Giờ đây hắn đã trở thành Thánh chủ của Viêm Hoàng, có thể chỉ huy biết bao cao thủ, điều này khiến hắn có cảm giác không chân thật.  
“Đang nghĩ gì vậy?”, phía sau, một làn gió thơm thổi qua, giọng nói êm tai như âm thanh của tự nhiên vang lên. Hồng Trần Tuyết mặc đồ trắng chầm chậm bước ra, cũng nhìn xuống dưới như Diệp Thành, thi thoảng bà còn nghiêng đầu nhìn hắn, nhưng rồi nhanh chóng dời mắt như sợ hắn nhìn sang.  
“Nhớ nhà thôi ạ!”, Diệp Thành nhún vai: “Không biết bây giờ Hằng Nhạc thế nào rồi”.  
Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết mím môi, mấp máy môi mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không nói ra tin tình báo về Hằng Nhạc, vì bà sợ người thanh niên trước mặt này sẽ làm ra chuyện ngu ngốc.  
Thân là Thánh chủ của Nhân Hoàng, bất cứ thế lực nào ở Đại Sở cũng không thể so sánh được với mạng lưới tình báo của bà, bà biết rõ tình hình hiện tại của Nam Sở, ngay cả Thị Huyết Điện cũng không dám dễ dàng động đến chứ nói gì Viêm Hoàng đang trong trạng thái bị chia rẽ thế này.  
Haiz!  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.