Chương trước
Chương sau
“Ta đã nói với ngươi rồi, thiên địa Đại Sở đang thay đổi”, Thái Hư Cổ Long ung dung đáp: “Đúng là Chính Dương Tông lại có người đột phá đến cảnh giới Chuẩn Thiên, ta nghĩ không chỉ Chính Dương Tông mà Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông của ngươi và rất nhiều cao thủ cảnh giới Không Minh tầng chín đều đã tiến cấp đến cảnh giới Chuẩn Thiên rồi. Sức mạnh bí ấn trấn áp thiên địa Đại Sở đang từ từ giải trừ phong ấn, có lẽ không lâu nữa sẽ có tu sĩ cảnh giới Không Minh xuất hiện, có lẽ đời này Đại Sở sẽ có tu sĩ cảnh giới Thiên”.
“Là vậy à!”, Diệp Thành chợt hiểu ra.
Nói xong, Diệp Thành lật tay lấy Đại La Thần Đỉnh ra, chỉ vào kim tự lạc ấn bên trên rồi hỏi: “Ngươi có ấn tượng gì với những chữ này không?”
“Ta không biết những kim tự này, nhưng tiểu tử trong cái nồi sắt lớn của ngươi là gì đấy?”, Thái Hư Cổ Long nhìn tên tí hon đang ngủ say trong Đại La Thần Đỉnh.
“Nó nói nó là người linh tộc”.
“Linh tộc à”, Thái Hư Cổ Long đảo mắt, nghĩ một lúc rồi lại gãi đầu: “Cơ thể của người linh tộc đều nhỏ xíu vậy thôi hả?”
“Ngươi không có ký ức về linh tộc à?”
“Không phải trước kia đã nói cho ngươi rồi à? Chúng ta bị chém thành ba phần, không chỉ long hồn bị chém thành ba phần mà ký ức cũng bị mất đi. Có lẽ linh hồn Thái Hư Cổ Long đang bị phong ấn trong kí chủ của Hằng Nhạc Tông sẽ biết kim tự trên đại đỉnh và tên nhóc trong đại đỉnh của ngươi, khi nào về, ngươi có thể nói chuyện với nó”.
Tối đó, Hoàng Đại Sơn dẫn hơn chục đệ tử Viêm Hoàng tới.
Khi Diệp Thành đeo mặt nạ Quỷ Minh bước tới, mười mấy tên đệ tử của Viêm Hoàng sững sờ tại chỗ: “Tần… Tần Vũ?”
“Hỗn láo, sao các ngươi dám gọi thẳng tên Thánh chủ như thế?”, Hoàng Đại Sơn quát lên.
“Hoàng trưởng lão, mau tới đây”, Diệp Thành gọi Hoàng Đại Sơn tới, sau đó cũng chẳng coi mình là người ngoài mà khoác vai ông ấy, đầu tiên hắn nhìn mười mấy đệ tử của Viêm Hoàng rồi ho nhẹ một tiếng: “Đệ tử của Viêm Hoàng vào hố thần lần này có ai chết hay bị thương không?”
“Chết thì không chết, nhưng hầu hết đều bị thương”, Hoàng Đại Sơn nói thật: “Ta còn nghe chúng nói chúng bị cướp, người cướp của chúng không phải Thái Âm Chân Thể thì chắc chắn là Huyền Linh Chi Thể”.
Phù!
Nghe vậy, Diệp Thành thầm thở phào nhẹ nhõm: “Không chết là tốt, không chết là tốt”.
Khi hai người đang nói chuyện thì hơn chục đệ tử của Viêm Hoàng đều nhìn Diệp Thành đeo mặt nạ Quỷ Minh với vẻ mặt rất đặc sắc.
“Thế… Thế này là thế nào? Tần Vũ là Thánh chủ của Viêm Hoàng chúng ta ư?”, mười mấy đệ tử của Viêm Hoàng đều cảm thấy khó hiểu.
“Tin tức này thật sự khiến ta bất ngờ đó!”
“Cũng may khi ở hố thần không động đến hắn, nếu không kết cục chắc chắn vô cùng thê thảm”.
“Nhưng hắn mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi, không ngờ lại có thể làm Thánh chủ của Viêm Hoàng chúng ta, đây là lý lẽ gì vậy chứ!”
“Ngươi biết cái gì? Là Huyền Thương Ngọc Giới chọn hắn đấy”, có người chỉ vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay Diệp Thành.
“Hơn nữa thiên phú của hắn là một trong số ít ở Đại Sở, sức chiến đấu của hắn cũng là hiếm có. Ngươi đã quên cảnh tượng kinh hoàng trong hố thần rồi à? Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể, bao nhiêu đệ tử bảng Phong Vân, bao nhiêu cao thủ cũng không ngăn được hắn. Tiềm lực lớn như vậy, chúng ta nên cảm thấy may mắn chứ! Có lẽ một ngày nào đó hắn có thể dẫn dắt chúng ta thống nhất Viêm Hoàng đấy”.
Nhóm đệ tử truyền âm trò chuyện, ngươi một câu, ta một câu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.