Chương trước
Chương sau
“Ta không biết”, tên tí hon lại đáp: “Ta chỉ biết từ rất lâu trước đây, quyển Thiên Thư này đã tồn tại rồi, không biết là ai tạo ra nhưng nghe nói nó hội tụ vạn đạo của Chư Thiên Đạo, nếu ngộ được thì chẳng khác gì một bước lên trời”.
“Còn có cả lai lịch khủng khiếp thế này sao?”, nghe tên kia nói xong, Diệp Thành tặc lưỡi trầm trồ.
Hắn nghĩ một hồi rồi lại nhìn sang tên tí hon kia, hỏi: “Ngươi có biết bên trong Độn Giáp Thiên Thư có bao nhiêu chữ không?”
“Có trời mới biết”, tên tí hon liếc nhìn Diệp Thành: “Không ai biết bên trong Độn Giáp Thiên Thư có bao nhiêu chữ, ta cũng chưa từng nghe nói có ai thu thập chữ bên trong Độn Giáp Thiên Thư”.
“Đã vậy thì ta sẽ không bỏ qua”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi hắn thoắt ẩn, biến vào không gian.
Không lâu sau đó, ở một hướng vang lên tiếng la hét, một đệ tử không biết của gia tộc nào bị hắn quật xuống đất.
“Có chữ vàng không?”, Diệp Thành ghé lại gần, cười gian giảo.
“Không…không có”, biết sự khủng khiếp của Diệp Thành, tên kia kinh hãi lắc đầu.
“Ta không tin”, Diệp Thành lập tức giật lấy túi đựng đồ của tên kia sau đó dốc hết những thứ lộn xộn bên trong túi ra rồi mới tìm một lượt mà không phát hiện ra gì thì hắn mới vỗ vào vai tên kia: “Huynh đệ, ta không khiến ngươi đau chứ?”
Ôi trời!
Tên kia thầm mắng chửi trong lòng, lão tử đây cho ngươi một gậy thử xem? Đánh ngươi xong rồi hỏi ngươi có đau không, mẹ kiếp!
Mặc dù lòng thầm mắng chửi nhưng hắn vẫn lắc đầu, miệng cười xoà: “Không…không đau”.
“Vậy thì tốt”, Diệp Thành vỗ tên kia một cái rồi quay người biến mất.
A…!
Không lâu sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết lại lần nữa vang lên, lại có một người bị một gậy của Diệp Thành quật ngã.
Thế nhưng sau hồi lục tìm, Diệp Thành vẫn không thể tìm thấy gì.
Tiếp đó, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là tìm những chữ vàng kia, cả đoạn đường di chuyển hắn không nề hà cướp giật, nếu trong tay ai có chữ vàng là hắn lập tức ra tay.
Có điều, sau hồi lục tìm hắn lại chẳng thu về được gì.
Chữ vàng không tìm thấy nhưng những người vào đây tìm bảo bối lại gặp hoạ, bị hắn đánh đấm liên tục, về cơ bản tên nào tên nấy đều ôm đầu rên la đau đớn.
Vả lại hiện trường còn xuất hiện cảnh này, nếu có hai người gặp nhau và nhìn thấy đối phương thì bọn đều nói một câu: “Ngươi cũng bị đánh sao?”
Phía này, Diệp Thành tức tối đi trong không gian hư vô, đi mãi đi mãi mà vẫn chưa tìm được chữ vàng khiến hắn bức bối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.