Chương trước
Chương sau

“Đó là gì thế, nhiều chữ quá”, không lâu sau đó, ở một hướng vang lên giọng nói kinh ngạc.  
Nghe vậy, Diệp Thành đột nhiên ngẩng đầu: “Còn nữa sao?”
Nói thì lâu nhưng mọi chuyện lại xảy ra rất nhanh, Diệp Thành như một đạo kim mang bay ra ngoài rồi hoà vào không gian hư vô, nhanh chóng lại gần một hướng, một chữ “đạo” khiến Đại La Thần Đỉnh bất phàm như vậy rồi, nếu như có thêm vài chữ lạc ấn trên thành Đại La Thần Đỉnh tiếp thì nhất định sẽ có được thu hoạch ngoài ý muốn.  
Thế rồi Diệp Thành nhanh chóng tới bên một sơn cốcc, nhìn từ xa hắn đã trông thấy khí hải kim quang đang cuộn trào và còn có thể trông thấy từng con chữ màu vàng kim to bằng móng tay.  
Lúc này, trong sơn cốc đã có người bắt được những con chữ đó, vả lại số người cũng không hề ít.  
Diệp Thành lập tức tham gia tranh đoạt, hắn không nói lời nào, cứ thế tiến lên trước dùng một tay gạt hết người đang bắt chữ đi sau đó bắt lấy con chữ vào lòng bàn tay rồi “bộp” một tiếng, hắn ấn nó vào Đại La Thần Đỉnh.  
“Sau đó Diệp Thành bước ra bộ pháp huyền diệu Thái Hư Thần Hành, bàn tay gạt ngang trên trời và tóm được hai con chữ vào trong lòng bàn tay, kế đó từng chữ được hắn ấn lên Đại La Thần Đỉnh.  
Rầm! Bịch!  
Thế rồi bên trong sơn cốc vang lên âm thanh dữ dội, sát khí cuộn trào, chỉ cần là người chạm phải thì lập tức sẽ bị nổ tung, máu me bắn vọt, cũng không biết là tên ngu ngốc nào không cẩn thận chạm phải cấm chế ở đây nên mới khiến những người tới đây đoạt chữ vàng đều gặp hoạ.  
Phụt! Phụt!  
Từng giọt máu bắn vọt lên, cả sơn cốc chói lọi ánh vàng kim đột nhiên bị phủ thêm lớp máu màu đỏ.  
Lúc này, ai còn nổi tâm trạng đi đoạt chữ nữa, người nào người nấy bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, còn những chữ kia cũng đều bị thả ra, từng màu vàng kim bay sang tứ phướng, chớp mắt đã biến mất.  
“Mẹ kiếp, cả đám ngu muội”, Diệp Thành bực mình mắng chửi những kẻ không cẩn thận chạm vào cấm chế khủng khiếp bên trong sơn cốc, cơ hội tốt như vậy mà lại vì hành động ngu ngốc của bọn họ phá hoại.  
“Chữ vàng đó thực sự rất bất phàm, còn mạnh hơn binh khí nhiều”, Diệp Thành liếc nhìn Đại La Thần Đỉnh, hai chữ vàng trước đó mà hắn cướp được được lạc ấn lên bề mặt Đại La Thần Đỉnh thì một chữ là “huyền”, chữ còn lại là “hoàng”.  
Đạo, huyền, hoàng, ba chữ này được lạc ấn trên Đại La Thần Đỉnh và chúng còn có thể tự xếp thành hàng, hết sức bất phàm, và sau khi được lạc ấn lên trên Đại La Thần Đỉnh thì cả ba chữ này càng trở nên huyền diệu hơn.  
“Đáng tiếc chỉ có ba chữ”, mặt mày Diệp Thành rõ vẻ nuối tiếc, hắn quay người định đi ra ngoài tìm kiếm nhưng lại bất giác liếc nhìn về một hướng.  
Phía đó có một bóng người, trong tay cầm một chữ màu vàng kim vang đang quan sát tỉ mỉ.  
Người đó há chẳng phải là Viên Hạo của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên sao?  
“Thật là trùng hợp”,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.