Chương trước
Chương sau

Nói đến đây hắn dừng lại một chút, cau chặt lông mày: “Chúng con tách ra khoảng một canh giờ, đến khi con tìm được Nam Minh Ngọc Thu thì cô ấy đã trở nên điên điên khùng khùng. Sau đó, từ Thập Vạn Đại Sơn đi ra, cô ấy rơi vào trạng thái điên cuồng bỏ trốn, con đuổi theo rất lâu nhưng không đuổi kịp, chỉ là con chắc chắn một điều có bàn tay đẫm máu đuổi theo cô ấy”.  
“Còn có chuyện này à”, Độc Cô Ngạo lau vết máu nơi khóe miệng, đáy mắt trở nên vô cùng mơ hồ, bất định: “Chẳng trách, chẳng trách thành cổ Thiên Long sắp bị huỷ diệt mà cũng không thấy con bé”.  
Một lúc lâu sau Độc Cô Ngạo vẫn không nói gì.  
Diệp Thành ở bên cạnh sờ chóp mũi: “Tiền bối, nếu người không còn chuyện gì nữa thì con đi trước nhé”.  
Độc Cô Ngạo vẫn không lên tiếng.  
Thấy thế, Diệp Thành lặng lẽ di chuyển, nếu Độc Cô Ngạo hoàn hồn lại tìm hắn tính sổ thì chắc chắn hắn sẽ bị ăn đòn. Mạo danh đồ đệ ông ta đi làm loạn khắp nơi, làm sư tôn, Độc Cô Ngạo có đủ lý do để đánh hắn.  
Lặng lẽ di chuyển được vài bước, Diệp Thành lao vụt tới cửa khu vườn.  
Chỉ là, hắn chuẩn bị bước chân ra khỏi khu vườn thì giọng Độc Cô Ngạo vang lên: “Tiểu tử, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ mà ngươi đã vội vàng rời đi vậy sao?”  
Hờ hờ hờ…  
Nghe thấy câu này của Độc Cô Ngạo, Diệp Thành lập tức xoay người cười khan vài tiếng: “Tiền bối à, chỉ là hiểu lầm thôi”.  
“Hiểu lầm?”, vẻ mặt Độc Cô Ngạo trở nên lạnh lùng: “Giả danh đồ nhi của ta đi gây thù chuốc oán với bao nhiêu người, ngươi không định cho ta một lời giải thích sao?”   
Nghe ông ta nói vậy, lòng Diệp Thành lập tức nguội lạnh, là phúc không phải hoạ, là hoạ trốn không thoát, hắn không tin Độc Cô Ngạo tìm mình tới chỉ để hỏi tin về Nam Minh Ngọc Thu, mục đích chủ yếu vẫn là tìm hắn tính sổ.  
“Ta không giết ngươi, cũng không trừng phạt ngươi”, giọng của Độc Cô Ngạo lại vang lên lần nữa: “Ta cần ngươi làm giúp ta một việc, làm tốt chuyện này thì việc ngươi mạo danh đồ nhi của ta sẽ được xoá bỏ”.  
Nghe vậy, Diệp Thành đang gục xuống chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên: “Tiền bối có việc gì cứ giao phó, nếu vãn bối làm được chắc chắn sẽ dốc hết sức lực”.  
“Đến hố thần bảo vệ Bích Du”.  
“Đến… Đến hố thần? Bảo… Bảo vệ Bích Du?”, Diệp Thành sửng sốt, hắn không ngờ Độc Cô Ngạo lại giao cho mình việc này.  
Hơn nữa, Diệp Thành lập tức hiểu ra một chuyện, đó là người truyền âm doạ hắn ở đại hội đấu thạch chắc chắn là Độc Cô Ngạo, ông ta ngồi ngay cạnh Bích Du, không phải ông ta mới lạ.  
“Cửa hố thần sắp mở rồi, Bích Du cũng sẽ vào đó”, Độc Cô Ngạo lãnh đạm lên tiếng: “Mặc dù hố thần là cấm địa, nhưng hoạ phúc đan xen, ta không yên tâm về sự an toàn của con bé”.  
Ồ.  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.