Chương trước
Chương sau
“Lão tử hỏi ngươi đấy, đừng tỏ vẻ như mình không biết gì”.
Có điều, cho dù Thái Hư Cổ Long có hối thúc thế nào thì Diệp Thành cũng không trả lời. Lúc này Diệp Thành đâu nhàn rỗi mà quan tâm tới nó, hắn đang dốc sức luyện hoá giọt máu rồng kia vì trong giọt máu đó có chứa khí nguyên dồi dào, Diệp Thành cảm nhận cả cơ thể mình như sắp nổ tung đến nơi.
Cũng vì vậy mà tu vi của hắn mới tiến giới nhanh chóng, từ cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất tiến tới cảnh giới Linh Hư tầng thứ hai rồi từ cảnh giới Linh Hư tầng thứ hai tiến tới tầng thứ ba, vả lại còn không có dấu hiệu dừng lại.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Sau chín canh giờ, sau một tiếng thở dài mang theo khí đục, Diệp Thành mới từ từ mở mắt.
Rắc! Rắc!
Diệp Thành vặn cổ, trong cơ thể vang lên âm thanh rắc rắc.
“Cảm giác này thật tốt”.
“Long huyết, mày quả nhiên bá đạo, đây chính là tạo hoá”.
“Cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm, xem ra tiểu gia lại có thể càn quét tiếp rồi”.
Sau giây phút hân hoan, Diệp Thành nhìn vào cơ thể mình, hắn nhận ra máu rồng được tôi luyện nên các đường kinh mạch của hắn dẻo dai và dày hơn rất nhiều, xương cốt và máu cũng có thêm ánh vàng kim bao quanh.
Còn khí huyết càng trở nên dồi dào hơn, sức mạnh sinh mệnh mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Sự thay đổi lớn nhất chính là vùng đan hải, trong biển linh lực màu vàng kim còn có cả một con rồng màu vàng đang bay lượn, chốc chốc lại có tiếng rồng gầm lên.
“Được lắm”, Diệp Thành khẽ rít lên, trong giọng nói còn mang theo tiếng rồng gầm.
“Máu của Long tộc ta mà ngươi cũng nuốt trọn, ngươi muốn tạo phản sao?”, trong đầu Diệp Thành vang lên tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long.
“Ta đã nuốt nó rồi thì biết làm sao được chứ?”, Diệp Thành phủi tay, mặt mày bày ra bộ dạng chẳng sợ gì.
“Long huyết ở đâu ra?”, Thái Hư Cổ Long tức tối thở phì phò.
“Ta lấy ra từ trong tảng đá”.
“Lại là trong đá, sao trong từng viên đá ở đây lại nhiều bảo bối vậy? Tất cả đều bị ngươi nhìn thấu, thật vô thiên vô pháp”, Thái Hư Cổ Long càng mắng chửi càng hăng.
“Ta tìm người hỏi rồi”, Diệp Thành vội chuyển chủ đề: “Người đó nói Thập Vạn Đại Sơn từng là một chiến trường cổ, còn bên trong những tảng đá đó có chứa bảo bối, đó là những thứ mà những người từng chiến đấu bỏ mạng để lại, trải qua thời gian, nó dung hoà vào đá”.
“Chiến trường cổ?”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt.
“Trông có vẻ như có cả người của Long tộc tham gia chiến đấu, nếu không thì bên trong tảng đá cũng sẽ không có máu rồng”, Diệp Thành xoa cằm sau đó hỏi: “Ngươi có thể nhìn ra giọt máu mà ta nuốt vào là của loài rồng nào không?”
“Khí tức bá đạo như vậy cõ lẽ là Bá Vương Long”, Thái Hư Cổ Long trầm trồ, từ từ nói: “Bá Vương Long chính là loại rồng mạnh nhất của Long tộc, thời kì đỉnh phong có thể có địa vị ngang với Thái Hư Cổ Long ta”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.