Chương trước
Chương sau
Bầu không khí yên tĩnh trong vòng một giây thì tiếng mắng chửi vang lên tứ phía, người ta khạc nhổ ra cả bãi nước bọt.
Mùi hôi thối nồng nặc xực lên, bay khắp không gian nhỏ, bên trong tảng đá làm gì có bảo bối mà là một đống phân, một đống phân rất…to.
Khắp nơi, người nào người nấy nôn oẹ.
Trên vị trí ngồi, Bích Du dùng khăn lau che đi mũi và miệng, khuôn mặt trông hết sức biểu cảm, mãi tới một giây trước cô mới hiểu ra ngụ ý của Diệp Thành.
Nghĩ tới đây, cô không quên liếc nhìn Diệp Thành ở bên, có lẽ vì quá ngượng nên Bích Du chợt đỏ bừng mặt.
“Mẹ kiếp, đúng là thú vị”, rõ ràng, Diệp Thành không hề chú ý đến biểu cảm của Bích Du, lúc này hắn đang bịt mũi và miệng nhưng cũng vừa trầm trồ với tảng đá kia.
“Cả đống to như vậy, không biết ém lâu chưa?”
“Đúng là đủ cho rất nhiều người ăn trong nhiều ngày”, Ngô Tam Pháo nói một câu khiến Diệp Thành và Thái Ất Chân Nhân phải quay đầu lại giơ ngón tay tán thưởng hắn.
Chỉ có Bích Du, khi nghe câu này thì chợt đứng dậy, vừa bịt miệng vừa chạy vội ra ngoài, người không biết còn tưởng cô đang mang thai nữa.
“Ơ…sao lại…”, lại nhìn sang Ngưu Thập Tam, ông ta thẫn thờ, cứ thế nhìn đống phân kia, khoé miệng giật lên liên hồi.
Còn đối với ông ta mà nói thì hôm nay chính là ngày đáng nhớ trong cuộc đời. Ông ta cứ thế gằn giọng rít lên hùng hổ, bá khí ngút trời phá đi tảng đá, những thứ bên trong đúng là vô thiên vô pháp.
Và cũng ứng với câu nói của ông ta, lần này ông ta lại mở ra được một đống phân.
Trời đất!
Sau khi định thần lại, Ngưu Thập Tam lại rít lên,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.