Chương trước
Chương sau
Có điều mặc dù tảng đá này rất to nhưng lại không kì dị như trong tưởng tượng của hắn, nó không hề có ánh sáng bao quanh, bề mặt loang lổ nhiều màu, trông không khác gì những tảng đá bình thường.
Thế nhưng chính tảng đá này lại khiến Diệp Thành nheo mắt chăm chú.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại không thể nhìn thấu?”, nhìn thấy tảng đá này, Diệp Thành chợt lẩm bẩm, Tiên Luân Nhãn của hắn không thể nhìn thấu tảng đá này, trong tảng đá này như có luồng sức mạnh dị thường ngăn chặn lại khả năng quan sát của Tiên Luân Nhãn.
“Là do đạo hành của mình không đủ sao?”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn tin rằng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu mọi vật trên thế gian, nó có thể thất linh ở một số thời điểm không phải vì nó không đủ bá đạo mà vì đạo hành của hắn không đủ.
“Tảng đá này nhất định không hề đơn giản”, Diệp Thành lại lần nữa thầm nhủ, trong ánh mắt hắn hiện lên cái nhìn bất định, nghĩ rồi hắn nhìn tảng đá này một lần nữa rồi quay người bước đi.
Tiếp đó, hắn lại bước đi nhìn rất nhiều tảng đá khác nhưng không thấy có hiện tượng kì lạ như tảng đá vừa rồi, cho dù mỗi viên đá có khác biệt thế nào thì đều không thể che giấu được dưới Tiên Luân Nhãn của hắn.
Sáu canh giờ cứ thế trôi qua, có rất nhiều người đã quay lại vị trí ngồi chờ đợi đại hội đấu thạch bắt đầu.
Thế nhưng Diệp Thành vẫn không hề rời đi, hắn đứng trước một tảng đá, tảng đá này chỉ to bằng vại rượu vả lại bên trong lại có chứa vật khác, bên trong này chính là một quả linh quả màu đỏ gạch.
“Xích huyết linh nguyên quả”, Diệp Thành lẩm bẩm từng từ một, như thể hắn nhận ra được loại linh quả bên trong tảng đá này vậy.
“Xích huyết linh nguyên quả có thể tăng ba mươi năm tuổi thọ”, trong mắt Diệp Thành thoáng qua ánh sáng, hắn bất giác đảo mắt nhìn tảng đá một lượt, có điều rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn đã trở nên hết sức kì quái.
“Mẹ kiếp, là kẻ nào đã cắn mất một miếng?”, sau khi đi vòng quanh tảng đá Diệp Thành mới phát hiện xích huyết linh nguyên quả không hề nguyên vẹn mà đã bị cắn mất một miếng, hắn còn nhìn thẩy rõ ràng dấu vết của hai hàm răng để lại trên linh nguyên quả.
Không cần nói cũng biết linh nguyên quả này đã bị người ta ăn thừa để lại.
Diệp Thành bực mình mắng chửi: “Mẹ kiếp, ngươi ăn thì ăn cho hết đi, cắn một miếng có tác dụng gì?”
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành bỏ lại một câu mắng chửi rồi mới rời đi. Mặc dù xích huyết linh nguyên quả bị người ta cắn mất một miếng nhưng dù sao cũng có thể tăng ít nhất hai mươi năm tuổi thọ.
Diệp Thành quay về chỗ ngồi với gương mặt chẳng mấy dễ chịu, lúc này hắn mới nhận ra bên cái bàn mà Bích Du khi nãy ngồi đã có người khác ngồi vào, và nếu quan sát kĩ thì đây chính là Độc Cô Ngạo mặc hắc bào, lúc này ông ta đang nhàn nhã uống rượu quỳnh tương.
“Ngồi đây làm gì chứ?”, Diệp Thành khẽ giọng lẩm bẩm, hắn thu lại ánh mắt nhưng ngay khi hắn vừa thu lại ánh mắt thì liền cảm nhận được Bích Du ở bên đang nhìn mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.