Nghe vậy, mấy người phía Sở Thiên Chấn vội ho hắng, mặt mày kì quái: “Hắn đang ở bên ngoài nhặt đồ”.
Ồ…!
Thiên Tông Lão Tổ há miệng nhất thời không biết nói gì. Diệp Thành quả thực đang nhặt đồ, vả lại còn nhặt đồ trong trạng thái hết sức vui mừng. Hắn thấy gì là nhặt nấy, nào là binh khí cũ kĩ, ngọc thạch nhuốm máu, chỉ cần là những đồ hắn nhìn thấy thì hắn không tha.
Ngay sau đó, tên này được đưa vào linh sơn đại điện. Vừa đi vào trong, phía Sở Thiên Chấn và các trưởng lão của Thiên Tông thế gia đều chắp tay hành lễ với hắn: “Tiểu hữu, Thiên Tông thế gia nợ tiểu hữu một mối ân tình lớn”.
Nếu không phải Diệp Thành giúp Thiên Tông Lão Tổ trị đạo thương thì e rằng hôm nay bên bị diệt là Thiên Tông thế gia, mối ân tình này vô cùng to lớn.
“Không có gì, không có gì”, Diệp Thành mỉm cười: “Nếu không có gì thì con muốn mượn Truyền Tống Trận của Thiên Tông thế gia, không biết có tiện không?”
“Tiện, đương nhiên là tiện rồi, không biết tiểu hữu muốn đi đâu?”
“Phía nam ạ”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế lên tiếng: “Ừm, tốt nhất truyền tống con tới Hằng Nhạc Tông, tránh con phải chạy hết đông tây nam bắc đi tìm Truyền Tống Trận”.
“Hằng Nhạc Tông?”, nghe tên tông môn này, Sở Thiên Chấn bất giác cau mày.
“Tiểu hữu, Đại Sở không có bất cứ Truyền Tống Trận nào có thể truyền tống với khoảng cách hơn hai triệu dặm, cho dù là Hư Không Đại Trận thì cùng lắm có thể truyền tống tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/622933/chuong-742.html