Chương trước
Chương sau
Thấy mũi tên dài lại xuất hiện, Tử Yên và Thanh Vân chắn phía trước Diệp Thành lập tức lấy binh khí ra bảo vệ hắn và Thiên Tông Lão Tổ, hai người hợp lực sử dụng cùng một loại thần thông, ngưng tụ thành lá chắn kiên cố.
Cheng! Rắc!
Hai âm thanh liên tiếp vang lên, mũi tên kinh hoàng đó phá vỡ phòng ngự của Tử Yên và Thanh Vân, hai người nôn ra máu ngay tại chỗ, bay ngược ra ngoài.
Keng!
Mũi tên dài không dừng lại, tiếp tục xuyên thủng không gian, nó đã ở vị trí cách Diệp Thành hơn một trượng.
Nó còn chưa tới gần, Diệp Thành đã cảm nhận được luồng sát khí đang ập tới, khoảng cách hơn mười trượng xung quanh hắn đã đóng băng.
Bang!
Cảnh tượng mũi tên đâm xuyên cơ thể Diệp Thành trong dự tính không xuất hiện, mũi tên đáng sợ ấy bắn trúng thanh kiếm Thiên Khuyết vừa to vừa nặng của Diệp Thành, mặc dù không bị thương nhưng sự chấn động kinh hoàng vẫn khiến hắn lùi lại vài bước.
Nhưng vẫn may, cho dù bị lùi lại nhưng Diệp Thành cũng kéo được Thiên Tông Lão Tổ lùi theo.
Giờ đây, khi đến thời khắc mấu chốt nhất, vết nứt linh hồn của Thiên Tông Lão Tổ đã chỉ còn mỏng như sợi tóc, nếu bây giờ gọi thiên lôi ra thì đạo thương rất có thể sẽ lại chuyển biến xấu lần nữa, Thiên Tông Lão Tổ cũng sẽ phải hứng chịu phản phệ đáng sợ.
Trong không gian bí mật, lão già áo đen thấy lại không thành công thì hơi mất kiên nhẫn, ông ta không có nhiều thời gian, nếu để cao thủ của Thiên Tông thế gia đuổi tới thì mọi chuyện sẽ thành công cốc.
Nghĩ đến đây, lão già áo đen trở nên hung hăng, nhảy vọt ra khỏi không gian bí mật, tay cầm thanh sát kiếm dài mỏng đen kịt lao thẳng tới chỗ Diệp Thành, tốc độ nhanh đến mức hắn phải sửng sốt, thanh kiếm này là nhất kiếm tuyệt sát.
“Buộc ta phải ra con át chủ bài đây mà!”, Diệp Thành thầm chửi một câu, thoáng chốc hắn gọi áo giáp Tiên Thiên Canh Khí ra, không chỉ hắn mà ngay cả Thiên Tông Lão Tổ cũng được phủ một tầng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí dày cộp nặng trịch.
“Tiên Thiên Canh Khí”, người kia nheo mắt.
Bang! Rắc!
Nhất kiếm của người đó ma sát với áo giáp Tiên Thiên Canh Khí phóng ra tia lửa, áo giáp kiên cố vẫn bị kiếm của người đó đâm thủng, cũng chính vì có áo giáp ngăn lại nên nhát kiếm đó mới lệch đi, đâm xuyên qua vai Diệp Thành.
“Thực lực không yếu, nhưng muốn giết được ta thì ngươi còn kém lắm”, Diệp Thành hừ lạnh, tung một quyền ra.
Người kia nhanh chóng lùi lại để né, muốn trốn vào không gian một lần nữa.
“Đánh rồi lại muốn chạy, đâu có dễ thế!”, Diệp Thành đuổi theo, không nói nhiều lời lại tung thêm một quyền Bát Hoang nữa.
Đúng vậy, hắn đã rời khỏi vị trí bên cạnh Thiên Tông Lão Tổ, vì vết thương trong linh hồn của ông ấy đã hoàn toàn lành lại, mà đạo thương cũng không còn nữa. Có điều ông vẫn chưa đứng dậy, vì ông cần thời gian để trở lại trạng thái đỉnh phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.