Chương trước
Chương sau
“Có… có thể chữa lành đạo thương?”, vẻ mặt Sở Thiên Chấn và những người khác đều sững sờ, họ bất giác nhìn Diệp Thành đang đeo mặt nạ Quỷ Minh, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng họ biết vận mệnh của Thiên Tông thế gia vẫn còn.
“Tiểu hữu, nếu lần này Thiên Tông thế gia có thể sống sót qua nguy hiểm, chúng ta chắc chắn sẽ không quên ơn”, phía Sở Thiên Chấn chắp tay hành lễ với Diệp Thành, sau đó nhanh chóng bay ra khỏi rừng trúc nhỏ.
Bùm! Ầm! Đùng!
Mấy người vừa đi, toàn bộ linh sơn lại rung lên, kết giới hộ sơn khổng lồ cũng hứng chịu công kích dữ dội.
“Tiểu hữu, xin nhờ”, Thiên Tông Lão Tổ đã ngồi xếp bằng trên mặt đất.
“Cứ giao cho con”, Diệp Thành lại gọi thiên lôi ra, truyền vào cơ thể lão tổ Thiên Tông, mà lúc này hắn cũng đã mở Tiên Luân Nhãn, dường như có thể thông qua cơ thể ông ấy nhìn thấy vết nứt sâu trong linh hồn.
Roẹt! Roẹt!
Chẳng mấy chốc, thiên lôi đã bao phủ cơ thể lão tổ Thiên Tông, không chỉ thể xác mà cả linh hồn cũng được bao lấy, đặc biệt là vết nứt trên linh hồn kia lại càng được thiên lôi chú ý tới hơn.
“Thời gian không còn nhiều, tiền bối cố chịu nhé”, Diệp Thành vừa điều khiển thiên lôi vừa dùng Man Hoang Luyện Hồn luyện hoá linh hồn cho lão tổ Thiên Tông, tiến hành song song như vậy chắc chắn tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
Có lẽ vì tác dụng kép của thiên lôi và Man Hoang Luyện Hồn nên Thiên Tông Lão Tổ bất giác đau đớn rên lên một tiếng, mặt ông thoáng chốc tái nhợt, trên trán còn toát mồ hôi lạnh.
“Tiểu hữu, ngươi không phải Tần Vũ đúng không?”, để chuyển hướng sự chú ý, Thiên Tông Lão Tổ tìm đề tài nói chuyện. Ông ấy nhìn hắn bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa, có lẽ sợ hắn có gánh nặng nên ông còn mỉm cười nhẹ.
“Sao tiền bối lại kết luận con không phải Tần Vũ?”, Diệp Thành vừa điều khiển thiên lôi vừa mỉm cười.
“Bởi vì thiên lôi và lục mạch thần kiếm của ngươi”, Thiên Tông Lão Tổ cố gắng nhịn đau, ông vẫn nở nụ cười hiền từ: “Theo ta được biết, toàn bộ Đại Sở chỉ đệ tử tên Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông mới có thiên lôi màu đen, mà bí pháp lục mạch thần thông bất truyền, ngoài Đoàn Ngự của Hằng Nhạc Tông cũng chỉ người đó biết. Trận đồ bát quái ngoài Hoa Vân cũng chỉ người đó biết, mà người đó… cũng là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông, điều này có lẽ không phải trùng hợp!”
Nghe Thiên Tông Lão Tổ nói xong, Diệp Thành ung dung mỉm cười: “Xem ra con đã đánh giá thấp mạng lưới tình báo của Thiên Tông thế gia, không ngờ còn với được tới cả phía Nam Đại Sở”.
“Ngươi thật sự là Diệp Thành?”, để chứng thực suy đoán của mình, Thiên Tông Lão Tổngạc nhiên nhìn Diệp Thành, quên cả đau đớn trên người.
“Tiền bối nói phải, chính là con”.
“Sao có thể?”, Thiên Tông Lão Tổvội nói: “Theo ta biết thì ngươi đã chết, hơn nữa đêm đó thi thể ngươi cũng đã bị trộm mất”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.