Chương trước
Chương sau
Nhưng Diệp Thành chẳng quan tâm những điều này, hắn không có tâm tư tranh cãi mấy đạo lý này với người của Hạo Thiên thế gia.
Tiệc rượu đến tận khuya vẫn chưa kết thúc, một đám ông già say khướt, mặt đỏ tía tai, bước đi loạng choạng.
“Tần Vũ tiểu hữu à!”, Hạo Thiên Huyền Hải kéo tay Diệp Thành, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Tiểu hữu vẫn chưa có vợ đúng không?”
“Con…”
“Ngươi thấy Nguyệt Nhi nhà ta thế nào?”, không chờ Diệp Thành nói xong, Hạo Thiên Huyền Hải đã nháy mắt với hắn: “Hay là hai con tìm hiểu đi?”
“Thúc công, thúc nói gì vậy?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt giậm chân, hai má ửng hồng, tức giận lườm Hạo Thiên Huyền Hải, xoay người bỏ chạy như chạy trốn.
Khoé miệng Diệp Thành đã giật hơn chục lần.
Thử đến với Hạo Thiên Thi Nguyệt? Đùa gì vậy? Đó là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hắn, hắn với Sở Huyên mà kết hôn thì gọi là sư đồ luyến, nhưng kết hôn với Hạo Thiên Thi Nguyệt thì sẽ là loạn luân.
Diệp Thành đang nghĩ, nếu bây giờ hắn tiết lộ thân phận thì không biết Hạo Thiên Huyền Hải có sợ hãi khóc ngay tại chỗ không?
Đôi khi, không biết thân phận thật sự của người khác tốt nhất không nên tuỳ tiện làm mai mối cho người ta, biết đâu họ lại là huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha thì sao?
Diệp Thành rất tự giác tránh xa ông ta.
Nếu mấy ông già say rượu này đều kéo hắn nói chuyện tìm vợ thì nhảm nhí biết bao.
Mặc dù bây giờ hắn đang dùng thân phận Tần Vũ, nhưng hắn biết sớm muộn gì hắn cũng khôi phục lại thân phận Diệp Thành, sớm muộn gì cũng có ngày Hạo Thiên thế gia biết thân phận thật của hắn, như vậy khi gặp nhau không xấu hổ được sao?
“Sao không ai nói đến chuyện tìm vợ cho ta vậy?”, ba tên Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân và Ly Chương thấy Diệp Thành được mọi người chú ý thì bất giác tặc lưỡi: “Tên này nổi tiếng cái là khác ngay”.
“Thất Tịch Cung ta nhiều lắm, các huynh có muốn chọn vài người không?”, Từ Nặc Nghiên cười tủm tỉm nhìn ba người.
“Coi như chúng ta chưa nói gì”, ba người đồng loạt ho khan, hơn nữa bọn họ đều vô thức đánh trống lảng, mỗi khi nói đến Thất Tịch Cung, họ đều cảm thấy mất tự nhiên một cách khó hiểu.
Diệp Thành bên này đã lẻn ra khỏi đại điện.
Phù!
Ra khỏi đại điện, Diệp Thành hít sâu một hơi không khí trong lành: “Giúp ông ấy chữa lành đạo thương xong thì đi thôi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.