Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, tất cả đệ tử có mặt cho dù là đang nói chuyện, đang trêu ghẹo nhau hay vay mượn nhau tiền thì tất cả đều dừng lại, sau đó lần lượt tiến lên trước đứng thành ba hàng thẳng thắp phải vài trăm người.
Trong đại điện, Dương Đỉnh Thiên từ từ bước ra: “Đều chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
“Đương nhiên rồi ạ”, lại là giọng Tư Đồ Nam vang lên đầu tiên. Mặc dù hắn cũng rất căng thẳng nhưng lại rất vô tư, những người khác cũng giống hắn, bọn họ đều biết căng thẳng cũng chẳng thể làm gì, cuối cùng vẫn phải đối mặt.
“Đi theo ta”, lúc này Dương Đỉnh Thiên mới hít vào một hơi thật sâu, phất đại bào và đi vào trong đại điện.
Vẫn là địa cung rộng lớn, vừa đi vào trong đã cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, rất nhiều người đến thở cũng cảm thấy khó khăn.
Nơi địa cung sâu thẳm chính là cánh cửa đá cao mấy chục trượng, trên cửa đá là những phù văn cổ xưa, chính giữa còn có chữ “phong”, có lẽ linh hồn của Thái Hư Cổ Long bị phong ấn ở đây.
Gừ! Gừ! Gừ!
Vừa đứng lại Diệp Thành đã nghe thấy tiếng rồng gầm thét. Khi cách cửa xa không xa, Diệp Thành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn và nhìn thấy được linh hồn của Thái Hư Cổ Long bên trong. Cơ thể nó cũng phải to cỡ vài trượng, đôi mắt to như cái chum đựng rượu, trong đôi mắt kia còn hằn lên ánh nhìn bạo ngược và khát máu.
“Quả đúng như Thái Hư Cổ Long nói, Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc Tông có phần tà ác”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Long Hồn Bi, mở”, khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm, Dương Đỉnh Thiên đã dùng tới thủ ấn sau đó phía trước cánh cửa đá hiện lên một tế đàn, trên tế đàn, một phần bia đá khổng lồ đang từ từ nhô lên.
Bia đá đó chính là Long Hồn Bi, bên trên khắc những long văn phức tạp.
Long Hồn Bi kết nối với linh hồn của Thái Hư Cổ Long, khi lựa chọn kí chủ, cần đặt tay lên Long Hồn Bi để xem độ hoà hợp giữa bọn họ và phần hồn của Thái Hư Cổ Long, người nào có độ hoà hợp cao nhất sẽ được chọn làm kí chủ của Thái Hư Cổ Long.
“Bắt đầu đi”, Dương Đỉnh Thiên thu lại tay, nhìn sang mấy người phía Diệp Thành.
“Con trước ạ”, thấy đám đông nhốn nháo, Nhiếp Phong kiệm lời là người bước ra đầu tiên, từ từ đi lên tế đàn sau đó áp tay vào Long Hồn Bi.
Vù! Vù!
Ngay sau đó, Long Hồn Bi rung lên hai lần, một chữ “nhị” cổ xưa xuất hiện.
“Độ hoà hợp là hai phần”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, “người tiếp theo”.
Ngay sau đó, Nhiếp Phong đi xuống khỏi tế đàn, người tiếp theo chính là Thạch Nham, sau khi hắn đặt tay lên Long Hồn Bi, Long Hồn Bi lại rung lên lần nữa rồi hiện chữ “nhất”.
“Độ hoà hợp, một, người tiếp theo”.
“Để con, để con”, Tư Đồ Nam nhảy lên, một bước đã lên tới tế đàn nhưng không đặt tay lên Long Hồn Bi luôn mà ghép hai tay thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm khẩn cầu: “Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Đạo Quân mau hiển linh để con mở ra được mười phần hoà hợp”.
“Khốn khiếp, chơi nhau sao?”, bên dưới, Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng đều lên tiếng mắng chửi: “Đi xuống đi”.
“Chết tiệt, chẳng đúng gì cả”.
“Sao lại không đúng, ta thấy rất đúng mà”, Hùng Nhị xoa xoa mũi.
“Tên mập kia, ngươi ăn nói như vậy ra ngoài dễ bị đánh lắm đấy”.
“Bớt doạ ta đi”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.