Chương trước
Chương sau
Nói vậy thì Thành Côn không hề sai, sai là do bọn họ quá sơ ý, vì để trị thương cho Diệp Thành mà không điều tra xem đó là đan dược gì mà cứ thế để Diệp Thành ăn vào. Dương Đỉnh Thiên không còn lời nào để nói, nếu trách thì chỉ có thể trách bọn họ đã không thận trọng, trách bọn họ đã đánh giá sự độ lượng của Thành Côn quá cao. Dưới con mắt chứng kiến của bao nhiêu người đến vậy mà ông ta dám hãm hại cả một đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên.
“Đến đi”, Bàng Đại Xuyên lửa giận đùng đùng không thể kiềm chế nổi, khí tức ở trạng thái Đỉnh Phong cũng xuất hiện, trông dáng vẻ như muốn khai chiến đến nơi.
Cũng giống như ông ta, khí tức của Phong Vô Ngấn và Đạo Huyền Chân Nhân cũng tăng lên tới cực điểm. ! Thấy vậy, trưởng lão của Chính Dương Tông lạnh giọng, mười mấy trưởng lão nhảy ra, người nào người nấy đều ở cảnh giới Không Minh, khí thế mạnh mẽ dị thường, khí tức nối liền với nhau khiến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng phải kiêng dè.
“Nếu hiện giờ khai chiến, ta không ngại để các ngươi ở lại Chính Dương Tông cả đời đâu”, thấy mùi thuốc súng trước mặt, Thành Côn cũng cười lạnh lùng lên tiếng.
Ông ta có chỗ dựa nên không sợ. Đây là địa bàn của Chính Dương Tông, ông ta sợ gì mà không khai chiến với phía Dương Đỉnh Thiên? Và như vậy thì Chính Dương Tông của ông ta sẽ càng nổi tiếng, có thể diệt người của Dương Đỉnh Thiên danh chính ngôn thuận.
Thấy trận thế lớn bên Chính Dương Tông, trong mắt Dương Đỉnh Thiên mặc dù vẫn mang theo ánh nhìn sắc lạnh nhưng ở tình huống nghìn cân treo sợi tóc này, ông ta không thể không bình tĩnh lại.
Ông ta có thể làm tông chủ một tông đương nhiên có tầm nhìn hơn người. Với khả năng quan sát của mình, Dương Đỉnh Thiên đương nhiên có thể nhìn ra đây chính là cái bẫy mà Thành Côn đã gài ra từ trước. Một khi khai chiến và chỉ dựa vào mấy người phía bọn họ thì việc bị diệt ở đây là điều không phải bàn cãi.
Phụt!
Khi cả hai bên đang đối đầu nhau thì Diệp Thành trên chiến đài lại phun ra máu.
Lúc này, trạng thái của hắn trông hết sức thê thảm, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều có máu tươi chảy ra, kinh mạch trong cơ thể cũng bị đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt như bị hàng vạn con dao chém đứt.
Hắn trông như người máu, khí huyết hỗn loạn tới cực điểm, tu vi cũng sụt xuống tầng thứ sáu cảnh giới Ngưng Khí.
“Dừng lại cho ta”, Gia Cát Vũ đã đặt tay ấn vào người Diệp Thành từ lâu như thể muốn hoá giải tác dụng của đan dược Thực Cốt Đan kia.
“Diệp Thành”, Sở Huyên tái mét mặt, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt đau khổ. Diệp Thành liên tục bị giảm sút tu vi khiến cô rối bời tâm trí. Mặc dù biết là Thực Cốt Đan nhưng Sở Huyên lại không biết bắt đầu từ đâu để cứu đồ đệ, chỉ đặt hết niềm tin vào Gia Cát Vũ.
“Sao…sao có thể như vậy được?”, Thượng Quan Ngọc Nhi mặt mày tái nhợt, cô nhìn Diệp Thành ngất lịm đi mà đau lòng khôn tả.
“Đây….là vì sao chứ?”, Bích Du ở bên cũng tái mặt, bao nhiêu năm trời cô mới gặp được một người con trai khiến mình rung động, thế nhưng cô lại phải tận mắt chứng kiến người con trai ấy thảm hại trước mặt mình, cô thật sự rất đau lòng.
“Khi xưa vùng đan điền của huynh bị phế bỏ, hôm nay tu vi của huynh tiêu tán, đây chính là luật nhân quả sao?”, ở phía cách đó không xa, Cơ Tuyết Băng nhìn về phía này bằng con mắt phức tạp.
“Báo ứng, đây là báo ứng, đáng đời”, thấy Diệp Thành thảm hại như vậy, các đệ tử của Chính Dương Tông bật cười, giọng nói không che giấu vẻ mỉa mai, khuôn mặt tên nào tên nấy hết sức tôi độc.
“Cho dù ngươi có đánh bại được Cơ sư tỷ thì đã sao chứ? Chẳng phải cũng trở thành phế nhân sao?”
“Thứ lừa sư diệt tổ”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.