Chương trước
Chương sau
“Vậy phải làm sao được chứ?”, Diệp Thành hoang mang nhìn sang Gia Cát Vũ.
“Ta đánh lạc hướng bọn họ, ngươi nhanh chóng thoát thân, Ẩn Thiên Linh Phù cũng chỉ có giới hạn, nhiều nhất có thể trụ trong ba phút, trong ba phút này ngươi ở trạng thái ẩn thân, cũng có nghĩa là sau khi ta đi ngươi nhất định phải thoát thân trong vòng ba phút”.
“Hà tất phải rắc rối như vậy, chúng ta dùng hai đạo Ẩn Thiên Linh Phù thì thời gian sẽ được lâu hơn mà”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ với vẻ mặt khó hiểu.
“Ngươi cho rằng Ẩn Thiên Linh Phù là mớ rau đấy à?”, Gia Cát Vũ tức tối nhìn Diệp Thành: “Ẩn Thiên Linh Phù còn đắt hơn cả Cửu Chuyển Cấm Thân Chú, ta cũng chỉ có hai tấm thôi”. “Ôi trời”,
“Cứ vậy đi, ta đi đánh lạc hướng bọn họ”.
“Vậy không được, người phải đưa con đi cùng chứ”, Diệp Thành kéo vạt áo Gia Cát Vũ, nếu như bị ném vào lòng đất, ngộ nhỡ bị chặn ở đây thì hắn sẽ chết chắc.
“Ừm, tên tiểu tử nhà ngươi sao lại có thể không biết phân biệt tốt xấu vậy cơ chứ?”, Gia Cát Vũ trừng mắt thổi râu: “Ta đưa ngươi đi thì nhất định sẽ bị người ta phát hiện, làm theo cách của ta vẫn tốt hơn. Nhớ rõ, cố gắng đừng gây ra động tĩnh gì, ngươi phải giữ trạng thái im lặng, khả năng của Ẩn Thiên Linh Phù mới có thể được phát huy tốt nhất”.
“Sao con cảm thấy như người đang đào hố chôn con vậy?”, Diệp Thành choáng váng.
“Ta là loại người đó sao?”, Gia Cát Vũ hằn học: “Cứ như thế nhé. Ngươi nhằm thời cơ mà đi ra”. ! Nói rồi, Gia Cát Vũ xông ra khỏi cửa đá như một đạo thần mang, mặc dù ở trạng thái ẩn thân nhưng tốc độ di chuyển của ông ta lại chính là nguyên nhân khiến ông ta bị bại lộ.
“Kẻ nào?”, ngay sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng nạt.
“Ngăn hắn ta lại”, Diệp Thành nghe thấy tiếng hét lớn của Thành Côn, có lẽ người mà ông ta phái đi đã để mất dấu Gia Cát Vũ cho nên lúc này ông ta mới đến cấm địa của Chính Dương Tông tìm kiếm, và vừa hay lại gặp Gia Cát Vũ.
Rầm! Ầm! Ầm!
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên từng tiếng động mạnh như có người đang đại chiến.
Dưới lòng đất, Diệp Thành nghe thấy tiếng ầm vang bên ngoài, hắn cũng di chuyển. Roẹt một tiếng, Diệp Thành tới phía cửa đá, trong lòng hắn thầm mắng chửi: “Lão già chết tiệt, tiểu gia đây mà bị treo ngược ở đây thì có làm ma tôi cũng không tha cho ông”.
Có điều bước chân hắn còn chưa chạm đất thì một luồng khí tức dị thường đã nhanh chóng lại gần.
“Thành Côn”, Diệp Thành nhìn người này, sắc mặt tái nhợt hẳn lại, đến cả bàn chân vừa giơ lên cũng không dám chạm đất, cứ thế lơ lửng giữa không trung, hắn không dám có bất cứ hành động nào thừa thãi, nếu không thì rất có khả năng sẽ bị phát hiện.
“Lần này thảm thật rồi”, Diệp Thành tái mặt, Thành Côn ở cảnh giới Không Minh Đỉnh Phong, chỉ cần phất tay là có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào.
Ở một bên, Thành Côn đã bước vào lòng đất. Vốn dĩ ông ta tới đây để đuổi theo Gia Cát Vũ nhưng sợ Đại Địa Linh Mạch bị tổn hại nên nửa đường mới quay lại đây để kiểm tra.
Lúc này, tim Diệp Thành lại lần nữa nhảy lên đến tận cổ họng, trái tim nhỏ bé của hắn cứ thế đập thình thịch liên hồi, mồ hôi lạnh toát, đến thở cũng không dám thở. Hắn chỉ cách Thành Côn không tới một trượng. Mặc dù ở trạng thái ẩn thân nhưng lúc này lại như nghìn cân treo sợi tóc.
“Gia Cát Vũ, hy vọng Ẩn Thiên Linh Phù của ông không đểu giả như ông”, Diệp Thành lạnh toát người không dám nhúc nhích.
Cách đó một trượng, Thành Côn nheo mắt nhìn xung quanh, đảo mắt về phía mà Diệp Thành đang đứng nhưng không dừng lại.
Diệp Thành khẽ thở phào, Thành Côn không phát hiện ra hắn. Thế nhưng Diệp Thành vẫn không dám di chuyển. Thành Côn không phát hiện ra hắn vì hắn không cử động. Nếu cử động thì nhất định sẽ bị phát hiện.
Thành Côn cứ thế liếc đi liếc lại chừng nửa phút mà không hề có ý định rời đi.
“Mẹ kiếp, rốt cục ông có đi không hả?”, Diệp Thành ở cách đó một trượng thầm mắng chửi.
Mặc dù có Ẩn Thiên Linh Phù nhưng Ẩn Thiên Linh Phù này lại có giớ hạn, nếu tính thời gian thì cũng chỉ còn hai phút nữa mà thôi. Nếu xuất hiện trước mặt Thành Côn thì hậu quả Diệp Thành thật sự không dám nghĩ đến.
Ngay sau đó, Ngô Trường Thanh dẫn theo vài đệ tử đi vào.
“Bắt được chưa?”, Thành Côn tối sầm mặt nhìn Ngô Trường Thanh.
“Tốc độ của hắn quá nhanh nên dã chạy ra khỏi Chính Dương Tông rồi”.
“Đã biết là ai chưa?”
“Hắn ta ở trạng thái ẩn thân nên đệ không nhìn ra được”, Ngô Trường Thanh lắc đầu bất lực: “Có thể khẳng định một điều rằng người này cùng cấp bậc với lão tổ, nếu không thì cũng không thể phá được vòng vây của chúng ta”.
Nghe vậy, Thành Côn nheo mắt: “Lẽ nào là Gia Cát Vũ?”
“Cũng không loại trừ khả năng này”.
Vả lại ở một bên khác của cửa đá còn có một kẻ ở cảnh giới Không Minh canh giữ, đây đúng là kết cục thảm hại. Ngoài những điểm này ra thì còn có một việc khác nữa.
Trước khi Thành Côn rời đi còn nói phải điều tra rõ ràng việc này, chỉ cần là thế lực tới Chính Dương Tông, cho dù là Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông hay các thế lực khác thì đều nằm trong phạm vi bị điều tra.
Diệp Thành có thể tưởng tượng, nếu như người của Chính Dương Tông tới Vọng Nguyệt Các kiểm tra và không thấy mình ở đó thì hắn nhất định sẽ gặp rắc rối lớn.
“Gia Cát Vũ, lão già chuyên đào hố nhà ông, lần này tôi bị ông hại chết rồi đấy”, Diệp Thành ôm đầu, thầm chửi Gia Cát Vũ hàng trăm hàng nghìn lần.
Giờ thì hay rồi, nếu Diệp Thành xông ra ngoài mà không ở trạng thái ẩn thân thì kết cục chẳng cần nghĩ cũng biết.
Lúc này, ở bên ngoài chắc chắn cũng đang rất hỗn loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.