Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông đây đang tìm người đấy”, Diệp Thành nhếch miệng cười lạnh lùng, sau đó không nói lời nào mà quay người toan bỏ chạy.  
“Đứng lại”, Khổng Tào rít lên, hai mắt đỏ hoe, thần sắc càng tôi độc như ác ma, vừa ra tay đã tung ra đại chiêu, một chưởng đại ấn đánh tới đánh Diệp Thành bay đi.  
“Khổng sư huynh, đều là hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm thôi”, vì để dẫn dụ Khổng Tào ra sau núi, Diệp Thành căn bản không muốn chiến lại, sau khi lồm cồm bò dậy, hắn vội chạy thục mạng ra sau núi.                A….!  
Phía sau, tiếng hét của Khổng Tào vang lên, hắn nào để ý đến gì khác, cơn phẫn nộ choán hết tâm trí, hắn như con chó điên đuổi thoe Diệp Thành.  
Chẳng mấy chốc, cả hai người một tên chạy, một tên đuổi theo chạy một mạch vào sau núi.  
Rầm!  
Ầm! Ầm!  
Phía sau núi vang lên những âm thanh chấn động. Vì không ngờ bị mai phục, Khổng Tào đã bị đội của Diệp Thành dẫn dụ thành công, và cũng không khá khẩm hơn Giang Dương trước đó là mấy, túi đựng đồ bị lấy đi chưa bàn, đến cả y phục cũng lại lần nữa bị lột, cuối cùng bị ném vào cái hố đã được đào sẵn từ trước, lần thứ hai bị chôn sống.  
Ha ha…!  
Trong hang động tối thui vang lên điệu cười phấn khích của Hùng Nhị.  
Tên này hôm nay coi như đã trút được giận, chỉ cần ra tay là chẳng biết phân biệt nặng nhẹ, cây gậy răng sói suýt chút nữa bị Khổng Tào đập thành một đống tan nát.  
“Cơn tức giận cũng được trút rồi, ta về trước đây”, sau khi chia nhau chiến lợi phẩm, Diệp Thành mới vỗ mông đứng dậy, chỉ muốn quay về nhanh chóng thăng cấp hình nộm Tử Huyên lên Địa Cấp, vả lại Sở Huyên cũng chỉ cho hắn xuống núi một ngày, quay về muộn lại bị đánh.  
“Đừng…đừng mà”, cả ba tên lần lượt kéo Diệp Thành lại.  
“Còn tên Tề Dương kia nữa, dụ hắn tới đây, làm luôn một mẻ”, Tạ Vân hằn học nói: “Hắn xếp thứ tám trong số những đệ tử chân truyền trong nội môn, những gì hắn có chắc chắn sẽ rất phong phú, cướp của hắn đi”.  
Nói tới Tề Dương, Hoắc Đằng và Hùng Nhị chợt sáng mắt lên, Tề Dương không phải Khổng Tào và Giang Dương có thể so bì, hắn là một trong chín đại đệ tử của Hằng Nhạc Tông, khắp người đều là bảo bối.  
“Ta nói, các ngươi không có bệnh gì chứ?”, Diệp Thành liếc nhìn cả ba tên: “Các ngươi cướp nhiều quá nên nghiện phải không? Tề Dương là tên mà chúng ta có thể đụng tới sao? Cho dù ta dẫn dụ hắn đến thì các ngươi cho rằng dựa vào sức của bốn người chúng ta có thể hạ được hắn sao?”  
“Không thử làm sao biết, roi sắt đó của ngươi bá đạo như vậy, cùng lắm thì quất cho hắn thêm vài roi”, cả ba tên có lẽ vì cướp nhiều nên đầu óc lúc này chẳng nghĩ được gì ngoài việc đi cướp, cứ thế tròn mắt nhìn Diệp Thành với ánh mắt mong chờ.                “Đừng lôi cái đó ra, vô dụng thôi”, Diệp Thành nói với giọng chẳng mấy dễ chịu: “Tề Hạo có thể trở thành một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông đâu phải nói chơi? Chỉ cần hắn xuất binh khí, e rằng chúng ta cũng không đứng vững nổi đâu”.  
“Cùng lắm thì chịu trận thôi”, cả ba tên nhún vai.  
“Muốn bị đánh thì các ngươi tự chịu đi, ta không rảnh”, Diệp Thành nói sau đó nhấc chân bước đi.  
“Đừng…đừng mà”, Hùng Nhị vội kéo Diệp Thành lại, sau đó giơ một ngón tay béo múp lên: “Một lần, cướp nốt lần cuối cùng thôi, bọn ta không cướp Tề Dương, cướp của những tên khác”.  
“Lần này thôi đấy”, Diệp Thành cuối cùng cũng thở phào.  
“Được rồi, lần này tới lượt ta đi dụ người”, Hùng Nhị hùng hổ nói rồi xoay thân hình mũm mĩm nhảy ra khỏi hang.  
Sau khi Hùng Nhị rời đi, Hoắc Đằng và Tạ Vân lần lượt chạy ra ngoài.  
Thấy vậy, Diệp Thành cũng cau mày đuổi theo, tới địa điểm đã có mai phục từ trước.  
Đêm tối yên tĩnh, cũng không biết mất bao lâu, Hoắc Đằng đứng dậy nhìn vào màn đêm đen, khẽ giọng nói: “Sao còn chưa đến?”  
“Có lẽ trời tối quá”, Tạ Vân khẽ giọng.  
Còn Diệp Thành đã dựa vào một gốc cây chợp mắt rồi.  
Gừ!  
“Cứu với”, ngay sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Hùng Nhị vang lên, bóng hình tên béo lê lết rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt cả ba người.  
Thấy vậy cả ba tỏ vẻ thẫn thờ, đưa mắt nhìn Hùng Nhị xem hắn rốt cục dụ được ai đến. Có điều, khi trông thấy người đến, cả ba tên mới hết hồn.  
Ôi trời!  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.