Chương trước
Chương sau
Mục đích là chạy nạn, tránh xa các đại tộc Hồng Hoang, ai lại ngu ngốc đi xem trò hay, đó là Thao Thiết Chuẩn Đế, một tộc rất háu ăn, nếu không cẩn thận sẽ bị nuốt chửng, chết một cách rất khó coi.

Tiếng âm ầm dần dần nhỏ đi, nhưng bầu trời sao vẫn rung chuyển dữ dội.

Diệp Thành giống như một ánh sáng thần thánh, phóng qua bầu trời sao, cách xa khu vực sầm uất, mục đích rõ ràng là muốn dụ Thao Thiết Chuẩn Đế đến đó.

Hắn không muốn đối mặt với cấp Chuẩn Đế, bởi vì thực sự rất phiền toái, nhưng không có nghĩa là hắn sợ Chuẩn Đế, hắn có nhiều át chủ bài?

Ở phía xa, một ngôi sao nhỏ xuất hiện và thu hút sự chú ý của hắn.

Đó là một ngôi sao chết, không còn hơi thở sự sống, Diệp Thành thu nhỏ lại, lao vào trong đó, chui vào trong núi.

"Trốn đi đâu?" Thao Thiết Chuẩn Đế tức giận gầm lên, sau đó lao tới, ông ta không có tiến vào cổ tinh, mà hóa thành chân thân trong bầu trời sao.

Không phải là khoe khoang, thân hình của ông ta thực sự rất to lớn, trong mắt ông ta, ngôi sao nhỏ đó chỉ giống như một quả đào.

"Ta... chết tiệt. Quỳ Ngưu đang ở trong lò đồng ngẩng đầu lên, nhìn quái vật to lớn này, nuốt nước miếng thật mạnh, kiếp trước hay kiếp này hắn ta đều chưa từng nhìn thấy một con vật to lớn như vậy, hắn ta thậm chí không bằng một con kiến khi ở trước mặt ông ta.

"Mở mang tầm mắt." Diệp Thành nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên.

Hắn đã giết rất nhiều Thao Thiết cấp Đại Thánh, nhưng vóc dáng của họ hoàn toàn không thể so sánh được với con này.

Chỉ kém hơn một cấp bậc, nhưng về kích cỡ lại có sự chênh lệch cực lớn, một con vật to lớn như vậy, nếu giết rồi ăn thịt thì có thể ăn trong bao nhiêu năm?

Khi hai người đang kinh hãi, Thao Thiết Chuẩn Đế đã há cái miệng to như bồn máu, trong cổ họng xuất hiện một cơn lốc xoáy, đó là thần thông Thôn Thiên.

Một cảnh tượng khủng khiếp diễn ra, ngôi sao nhỏ bị tên kia nuốt chửng trong một ngụm mà không hề bị mắc răng.

Các tu sĩ đi ngang qua nhìn thấy vậy thì gần như tê dại ngã khỏi trời sao vì sợ hãi.

Đó là một ngôi sao! Tuy không lớn nhưng vẫn rất bao la, vậy mà lại bị Thao Thiết nuốt hết vào bụng.

Lại nhìn Diệp Thành, hắn vẫn đang ở trên ngôi sao nhỏ kia, nhưng ngôi sao nhỏ lại ở trong bụng Thao Thiết, xung quanh bị bóng tối bao vây.

Cái bụng của Thao Thiết tự tạo thành một thế giới riêng, mùi tanh tưởi cưồn cuộn, ** đang vặn vẹo, ai nhìn vào chỉ muốn ói.

Ngoài ra, còn có một sức mạnh thần bí vô cùng đáng sợ, sẽ mạnh mẽ luyện hóa những thứ nó nuốt vào bụng.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Thành đã cảm thấy pháp lực của mình bị hao. tổn rất nhiều, khí huyết cũng suy sụp rất nhiều và tốc độ cũng rất nhanh.

Ngoài ra, ngôi sao nhỏ cũng bị vỡ vụn từng tấc một và biến thành cát bụi.

Vẻ mặt Diệp Thành kỳ quái, Thao Thiết Chuẩn Đế đang ăn đất à? Có bị khó tiêu hay không, đây chính là một ngôi sao đó?

Thao Thiết là kẻ háu ăn, đúng là sinh vật thấy gì thì ăn đó.

Hôm nay xem như hắn đã được mở mang tầm mắt, nuốt chửng người chỉ là một trò trẻ con, ăn đất mới là cao cấp, một ngôi sao có thể ăn đủ no.

"Chơi lớn đi!" Quỳ Ngưu đu trên miệng lò đồng và nói.

"Muốn chơi thì chơi lớn." Diệp Thành mỉm cười, phất tay một cái ba giọt máu trên treo lơ lửng giữa không trung, sau đó hắn nhanh chóng thi triển ấn quyết.

"Đế đạo thông minh?" Quỳ Ngưu ngạc nhiên, tu vi của hắn ta không cao, nhưng tầm nhìn của hắn ta cũng không thấp, vậy mà lại nhận ra ấn quyết đế đạo thông minh.

"Ngươi đoán đúng rồi." Diệp Thành cười khà khà: "Không biết nếu mở ra Tam Điện Diêm La ở đây có phải sẽ rất náo nhiệt hay không."

Nghe được lời này, ánh mắt Quỳ Ngưu đột nhiên sáng lên.

Hắn ta không ngờ rằng Diệp Thành không chỉ biết đế đạo thông minh mà còn có máu của Diêm La, mẹ nó, đúng là tự mang theo bug!

Lúc này hắn ta mới hiểu được ý đồ của Diệp Thành khi dụ Thao Thiết Chuẩn Đế tới đây, nếu như hắn tiêu diệt Thao Thiết Chuẩn Đế thì sao!

Chỉ cần tưởng tượng, trong bụng đột nhiên có ba Chuẩn Đế, cảm giác đó nhất định là rất tuyệt vời, đủ để Thao Thiết Chuẩn Đế chịu thiệt thòi.

Nếu không thì đâu phải là Diệp Thành, hắn chơi rất cao tay, sau khi luân hồi, trình độ hãm hại người khác của hắn đã đạt đến một tâm cao mới, đây

thực sự là một điều khiến người ta phải kinh ngạc.

Mặt đất rung chuyển, ba cỗ quan tài cùng nhau nhô lên khỏi mặt đất.

Nắp quan tài rơi xuống, ba bóng người xuất hiện, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng, giống như ba con rối, không có chút cảm xúc nào.

Nhìn kỹ hơn, chẳng phải họ là Tân Quảng Vương, Sở Giang Vương và 'Tống Đế Vương sao? Ba nhân vật mạnh nhất Thập Điện Diêm La.

Diệp Thành búng ngón tay tạo ra tiên quang, ban ý thức cho Thập Điện Diêm La.

Khi ý thức của họ dần dần khôi phục, trên trán ba người xuất hiện những đường đen, toàn bộ khuôn mặt đen như than cốc.

Hơn nửa đêm, bọn họ đều đang thiền định trong phủ, vừa chớp mắt đã bị thông minh, không cần hỏi cũng biết đó là Diệp Thành.

"Ba vị phủ quân, có nhớ ta không." Diệp Thành cười khẽ. "Tên nhãi ranh, ngươi nghiện rồi à." Ba người tiến lên đá một chân, họ chính là Diêm La nhưng lại bị gọi ra giống như những con thú thông linh,

mỗi lần gọi họ ra đều để đánh nhau.

"Ta bị người đánh, nên mới phải tìm người tới đây giúp đỡ?" Diệp Thành ho khan một tiếng: "Cứ xem như tới thăm Chư Thiên đi."


"Trong bụng... Thao Thiết." Diệp Thành ngoáy tai.

Nghe vậy, khóe miệng Tam Điện Diêm La co giật hơn chục lần, ba đôi mắt sáng ngời nhìn Diệp Thành như thể đang nhìn thần thánh.

Tên nhãi ranh này hay thật! Ở trong bụng người khác mà cũng có thể thông minh được.

Mẹ kiếp, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tiên pháp đế đạo thông minh, chỉ có ngươi là sử dụng lưu loát nhất, đi đến đâu dùng đến đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.