Chương trước
Chương sau
"Tộc Cùng Kỳ sẽ không để yên cho ngươi đâu." Tiếng gầm vang vọng khắp bầu trời đầy sao, đến từ con Cùng Kỳ cuối cùng.

Đúng vậy, chỉ còn lại một con cuối cùng, còn lại... đều bị Diệp Thành tiêu diệt, người nhiều cũng không dùng được, những kẻ đáng bị tiêu diệt thì không một ai có thể trốn thoát.

Diệp Thành giơ tay lên, tập trung sức mạnh ở eo và chân, ném cây giáo. chiến bay ra ngoài.

Máu bắn tung tóe, con Cùng Kỳ đang chạy trốn đã bị đóng đinh chết trên bầu trời sao, Nguyên Thần cũng không thể thoát khỏi cái chết, hồn phi phách tán.

Lúc này, bầu trời sao rơi vào im lặng, đáng sợ như chết chóc.

Bầu trời sao này bị máu nhuộm đỏ, thi thể và máu xương của Cùng Kỳ bị xé thành từng mảnh, lơ lửng trong bầu trời sao, mùi máu tươi nồng nặc.

Tất cả nhân tu đều im lặng, họ đều nhìn Diệp Thành.

Hắn giống như một vị chiến thần, khí thế áp đảo Bát Hoang, cũng giống như một Tu La, tóc, cơ thể, cánh tay, lòng bàn chân, những nơi có thể nhìn thấy đều đang có máu nhỏ giọt, cực kỳ chói mắt.

Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành di chuyển, bước những bước vững chắc.

Có thể thấy, lấy hắn làm trung tâm, một vòng xoáy màu đen xuất hiện, nuốt chứng trời đất, máu xương và năng lượng của Cùng Kỳ đều bị hút vào vòng xoáy, bị hắn nuốt chửng, nuôi dưỡng cơ thể của hắn.

Thứ hắn thi triển chính là Thôn Thiên Ma Công của Thôn Thiên Ma Tôn.

Huyết mạch của Cùng Kỳ cổ xưa và mạnh mẽ, ngay cả khi nó đã chết thì đó vẫn là một kho báu, Hỗn Độn Chỉ Đạo của hắn bao trùm vạn vật, Hoang Cổ Thánh Thể của hắn cũng có thể dung nạp tất cả huyết mạch của Chư Thiên.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, chỉ có hôm nay là lúc giết chóc thoải mái nhất.

Đây mới chỉ là khởi đầu, cơn tức giận tột độ của hắn cần một biển máu để nguôi ngoai, cuộc hành trình của hắn cũng cần máu xương để mở đường.

Nhân tu ở bốn phương đều không có ai cử động, vẫn lặng lẽ nhìn hắn.

Đáng tiếc, trên mặt Diệp Thành đeo một chiếc mặt nạ, không ai có thể nhìn thấu dung mạo thật của hắn, kể cả huyết mạch cũng bị sức mạnh thần bí che đậy, họ chỉ biết hắn rất mạnh, nếu không cũng không thể bá đạo như vậy được.

Sau khi vòng xoáy tan đi, Diệp Thành bước ra ngoài, sát khí cuồn cuộn tụ tập trong cơ thể, hắn thoải mái hít vào, vui vẻ vặn vẹo cổ.

Ông lão tóc bạc vội vàng bước tới, cúi đầu nói: "Cảm ơn tiểu hữu đã cứu chúng ta, ân đức lớn lao này Càn Khôn Môn sẽ không bao giờ quên."

Các hậu bối của ông ta cũng kính cẩn chào. Suốt chặng đường chạy nạn, họ đã rơi vô số giọt nước mắt cay đắng, do

bị bao vây tiêu diệt nhiều lần, bây giờ còn không đến một phần mười số người còn sống.

Họ nên may mắn vì đã được Diệp Thành cứu, nếu không, Càn Không Môn có lẽ đã bị hủy diệt và họ cũng sẽ bị chôn vùi trong bầu trời sao.

"Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức thôi." Diệp Thành mỉm cười, nhẹ nhàng xua tay, nói xong thì xoay người, dần dần rời đi, thẳng đến hướng đông bắc.

Nhân tu ở phía sau nhìn hắn rời đi, trong mắt tràn đầy kính sợ, Chư Thiên có một người như vậy, khiến họ nhìn thấy một tia hy vọng.

"Mau chóng rời đi." Cho đến khi Diệp Thành biến mất, ông lão tk s bạc mới chịu rời đi, đây là nơi thị phi, không thể ở lại lâu.

Các thành viên của Càn Khôn Môn hỗ trợ nhau, lau nước mắt và chạy trốn thật xa.

Những người đã theo dõi trận chiến trước đó cũng đi theo, những người không có thần thông to lớn, có thể làm bạn đồng hành trên đường coi như giúp đỡ lẫn nhau, họ đều là những người lưu lạc khắp chân trời góc bể.

Không biết đã qua bao lâu mới nhìn thấy một bóng người bay qua bầu trời.

Đó là một thanh niên mặc mãng bào, với đôi mắt đỏ như máu và khí huyết cuồn cuộn. Trong căn nguyên của hắn ta có khí Hồng Hoang đang dâng trào mạnh mẽ.

'Thân phận của hắn ta không đơn giản, hắn ta là cửu thái tử của tộc Cùng Kỳ, hiện tại hắn ta cũng có tên tuổi ở trong thế hệ trẻ của Chư Thiên.

Thái tử Cùng Kỳ hơi nheo mắt và nhìn chằm chằm vào bầu trời sao, tầm nhìn của hắn ta cực kỳ cao, có thể nhìn ra nơi này đã từng xảy ra một cuộc chiến, không khó để ngửi ra mùi máu tươi này thuộc về tộc Cùng Kỳ của hắn ta.

“Thái tử, ta đã kiểm tra rồi, không còn ai sống sót.” Một ông lão mặc áo bào vàng kim đáp xuống, đó là một Cùng Kỳ cấp Đại Thánh.

"Có biết là ai đã ra tay không?" Cửu thái tử Cùng Kỳ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tàn nhẫn khát máu, vẻ mặt cực kỳ hung hãn.

"Không để lại sơ hở." Đại Thánh Cùng Kỳ lắc đầu và cân nhắc: "Chẳng lế là giáo phái lánh đời lớn hợp tác với nhau bao vây tấn công?”

"Nếu như vậy thì tốt rồi." Cửu thái tử Cùng Kỳ cười hung ác, lộ ra hàm răng trắng toát, nụ cười có chút nham hiểm: "Chư Thiên đã phá vỡ hiệp nghị ngừng chiến trước, vậy thì đánh thôi."

"Ta cho ngươi một ít." Diệp Thành vung tay, rút ra một sợi trút vào lò đồng, hòa vào trong cơ thể Lý Trường Sinh.

Thiên phú của tên này cũng không tệ, đã vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, khí huyết đã khôi phục, vượt qua hơn phân nửa vận mệnh của bản thân.

“Ngươi có thể trốn thoát được sao?” Hản đang nhìn thì một tiếng cười âm u vang lên, hài hước và đầy nghiền ngắm, khiến hắn nhìn về một hướng.

Ở đó, có một thanh niên đang nghiêng ngã trên bầu trời sao, có lẽ là đang bị truy đuổi, hắn ta bị thương nặng, toàn thân đầy máu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.