Hằng Nhạc Tông về đêm yên bình tĩnh lặng, mông lung dưới ánh trăng. Nhưng sự im lặng yên bình này đã bị phá vỡ bởi một tiếng nổ lớn. 
Âm thanh phát ra từ Ngọc Nữ Phong, hay nói chính xác hơn là từ mộ của Diệp Thành, huyệt mộ nổ tung, một cái đỉnh bay ra. 
Chiếc đỉnh kia khổng lồ và nặng nề, cổ xưa và tự nhiên, được khắc đầy dấu ấn của đại đạo, độn giáp chữ thiên màu vàng kim tự mình sắp xếp và kết hợp. 
Nếu lắng nghe cẩn thận, cũng có thể nghe thấy thiên âm đan xen bởi đại đạo, thông hiểu sâu sắc về những điều huyền bí, chứa đựng vô tận đạo uẩn và bao trùm vạn vật. 
Đúng vậy, đây chính là Hỗn Độn Thần Đỉnh, binh khí bản mệnh của Diệp Thành. 
Nhiều năm trước, Diệp Thành chết trong tinh không, tro cốt của hắn được đưa về Hăng Nhạc, nó là binh khí bản mệnh nên cũng được chôn cất cùng với chủ nhân của mình. 
Không ngờ trong đêm yên tĩnh này, nó lại tự chạy ra ngoài. Tịch Nhan và Lâm Thi Họa bị kinh động và lần lượt lao tới. 
Đám người Dương Đỉnh Thiên, Liễu Dật và Tạ Vân đều lần lượt đến nơi, khi nhìn thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng và rung lên, tất cả đều sửng sốt. 
"Tình huống gì đây, cái đỉnh này bị làm sao vậy?" Tư Đồ Nam gãi đầu: "Không muốn cô đơn nên muốn chạy ra ngoài đi dạo sao?" 
"Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây." Đôi mày xinh đẹp của Tịch Nhan hơi nhíu lại. 
"Chẳng lẽ Diệp Thành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655760/chuong-2854.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.