Đế Khu loạng choạng, lùi về phía sau, thân thể vỡ vụn trong nháy mắt khôi phục như cũ, trong đôi mắt Đại Đế trống rỗng lóe lên một tia sáng lạnh như băng. 
Đại Đế khống chế hàng vạn linh hồn, là tồn tại tối cao, cho dù chỉ còn là Đế Khu thì vẫn là Đế, sao có thể để cho con kiến xúc phạm mình? 
Cuộc tấn công của Diệp Thành đã khơi dậy sự uy nghiêm tiềm ẩn của Đại Đế. 
Trong một khoảnh khác vĩnh hằng, ý thức đã chết từ lâu của Đế Khu được hồi sinh một chút sau bao nhiêu thăng trầm vô tận. 
Đại Đế tức giận, vung một chưởng chộp tới, giữa lòng bàn tay có khắc đế đạo bằng chữ triện, không gian trong lòng bàn tay biến thành một lỗ đen. 
Đây là lần đầu tiên hắn ta sử dụng thần thông, một tiên pháp của đế đạo, tất cả chỉ vì tia sáng ý thức kia đã đánh thức bản năng chiến đấu của hẳn ta. 
Ngực của Diệp Thành bị mổ ra, mấy khúc thánh cốt đẫm máu bị kéo ra, Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo lại hiếm khi bị Đế Khu xé toạc ra. 
Máu vàng lấp lánh tuôn ra, vô cùng chói mắt và khiến người ta kinh hãi. 
Một chút ý thức của Đại Đế đủ để lật ngược tình thế, ở một khía cạnh nào đó, thứ đáng sợ hơn Đế Khu chính là Thần thức của Đại Đế. 
Sức mạnh thần thánh của Đế Đạo thậm chí còn lớn hơn trước, lan ra khắp bầu trời rộng lớn. 
Diệp Thành nghiến răng nghiến lợi, dùng một ngón tay ngưng tụ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655745/chuong-2839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.