Đêm ở Đại Sở yên tĩnh và bình yên, mọi thứ đều im lặng. 
Ánh trăng sáng và những ngôi sao chói lóa phủ một lớp áo lộng lây lên núi sông vĩ đại này, giống như một xứ sở thần tiên. 
Tuy nhiên, sự yên tĩnh của màn đêm đã bị phá vỡ bởi một tiếng vang lớn, kinh động bốn phía, khiến nhiều người đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. 
“Tiếng vang từ đâu tới vậy?” Hùng Nhị đứng đó, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. 
“Chẳng lẽ là đại tộc Hồng Hoang? Muốn xé bỏ... định đình chiến?” 
“Ta có cảm giác hồi hộp”. Tạ Vân chống gậy, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn đang chảy máu, trong trận chiến với Thái tử đại tộc Hồng Hoang, tới giờ hắn †a vẫn bị thương chưa khỏi. 
“Các ngươi nghĩ thế nào?” Trên Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm ngẩng đầu nhìn hư không, thanh âm nhẹ nhàng thanh tao, khẽ cau mày. 
“Không tìm được nguồn gốc của tiếng vang đớ”. Sở Linh cũng đang ngẩng đầu nhìn, lẩm bẩm nói: “Chắc hẳn là đến từ khu vực khác”. 
“Cho dù có đại chiến thì tiếng động này cũng quá lớn!” Thiên Lão cau mày: “Vậy mà lại xuyên qua hư không truyền đến đây”. 
“Có thể tính toán được không”. Viêm Hoàng liếc nhìn vị Nhân Vương bên cạnh. 
“Hơi kỳ quái”. Nhân Vương cầm một chiếc đĩa cửu cung bát quái, một tay cầm, một tay bấm đốt ngón tay, hơi cau mày nói: “Có một cơ hội rất quen thuộc, không biết là ai”. 
“Hôm nay chuyện kỳ quái càng ngày càng nhiều”. Địa Lão vuốt râu: “Đến nay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655743/chuong-2837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.