Chương trước
Chương sau
 Hắn ta cực kỳ nghi ngờ Bạch Chỉ và Diệp Thành cố ý làm như vậy.  

 

 

Trong phòng, Bạch chỉ nhìn qua cửa sổ, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Minh Tuyệt, ngươi dịu dàng một chút đi! ta không phải là gà.  

 

 

Trên núi Giới Minh, hai vị chí tôn Minh Đế và Đế Hoang vẫn còn ở đó.  

 

 

Nhìn thấy Minh Tuyệt như vậy, thân là sư phụ, Minh Đế rất xấu hổ, lão tử đường đường là đại đế, bị ngươi làm mất hết mặt mũi rồi.  

 

 

Đế Hoang lắc đầu mỉm cười, thu lại màn hình nước lơ lửng.  

 

 

Ở bên này, Diệp Thành tìm được một nơi yên tĩnh và cười vui vẻ.  

 

 

Có Đế Binh, nhưng không thèm cho ngươi mượn, lão tử đang kìm nén nội thương, suýt chút nữa dục hỏa phân thân, ngươi phải bầu bạn cùng ta.  

 

 

Nói xong, hắn lật tay lấy lên Hoang Cổ Thánh Huyết của Đế Hoang.  

 

 

Mục đích rõ ràng là thử thông Minh cho Đế Hoang.  

 

 

Hắn tuy chỉ là cấp thánh nhân, tu vi không đủ, thông Minh không ra Đế Hoang.  

 

 

Nhưng hiện tại đã có Cực Đạo Đế Binh, lại có thêm sức chiến đấu, ngay cả cấp chuẩn đế cũng có thể chém chết, không có lí do nào không thể thông ling ra.  

 

 

Nói xong, hẮn đã chắp hai tay lại, nhanh chóng biến đổi ấn quyết.  

 

 

Vẫn là Đế Đạo Thông Minh, mặt đất hơi hơi rung chuyển, một cỗ quan tài lộ ra được một tấc, nhưng... cũng chỉ có một tấc đó thôi.  

 

 

Khuôn mặt hắn đỏ bừng, vô cùng tốn sức như trước.  

 

 

Tuy nhiên, bất luận hắn thi pháp như thế nào cũng không thể khiến quan tài từ dưới đất bay lên, sức chiến đấu chuẩn đế chỉ như một vật trang trí.  

 

 

Trong vòng ba hơi thở, thánh thể của hắn lại nhiễm đầy máu.  

 

 

Cũng giống như lần đầu tiên, thánh cốt nứt ra, thánh thể cũng nứt toát, máu tươi trào ra, không biết còn tưởng là tự hành hạ mình.  

 

 

Bất lực, hắn đánh phải rút thần thông về, thở hổn hển kịch liệt: “Không thể như vậy được! Sức chiến đấu của chuẩn đế không đủ tư cách sao?”  

 

 

“Không dùng được sao!”, Một thanh âm nhàn nhã vang lên, một tia sáng bay tới, hóa thành một cái bóng xinh đẹp, chính là Bạch Chỉ.  

 

 

“Chuyện gì xảy ra?”, Diệp Thành khó hiểu nhìn Bạch Chỉ.  

 

 

“Tu vi mượn, không dùng được”. Bạch Chỉ cười nói: “Cho dù ngươi mượn được tu vi của đại đếm cũng giống như vậy mà thôi”.  

 

 

“Thế mà... còn có chuyện này”. Diệp Thành gãi gãi đầu.  

 

 

“Sư phụ là cấp chí tôn, làm sao có thể thông Minh là thông Minh chứ?”  

 

 

“Vậy nếu như Đế Đạo Thông Minh... truyền cho Thanh Loan lão tổ, để nàng ta Thông Minh thì sao? Nàng ta là chuẩn đếm, chắc là không có sai sót”.  

 

 

“Cũng không có tác dụng”. Bạch Chỉ nhún vai, “Có thể đem sư phụ thông linh ra Minh Giới chỉ có thể là thánh thể, hắn chỉ kí kết kế ước thông minh với một mình ngươi, còn người khác...không được”.  

 

 

“Thật là xấu hổ”. Diệp Thành vỗ vỗ trán.  

 

 

“Cho nên, mau chóng nâng cao tu vi”. Bạch Chỉ nói, nhẹ nhàng hất tay, lấy Cực Đạo Đế Binh trong người Diệp Thành ra.  

 

 

“Cho ta mượn chơi hai ngày”. Diệp Thành giương mắt nhìn.  

 

 

“Người ta đều nói, ngươi mượn đồ chưa bao giờ trả lại, ngươi lấy mất thì sao?”, Bạch Chỉ nhún nhún vai.  

 

 

“Nói nhảm, ai tung tin đồn?”, Diệp Thành lớn tiếng mắng.  

 

 

“Cái này còn cần tung tin?”, Bạch Chỉ buồn cười, trợn mắt nhìn Diệp Thành, “Ngươi ở nhân gian đạo trăm năm thế nào, ta đã nhìn thấy tính cách của ngươi, không cướp thì đã tốt lắm rồi, làm sao còn trả nữa chứ?”  

 

 

Sắc mặt Diệp Thành cũng tối sầm lại, trên trán có những đường đen chạy dài.  

 

 

Mụ này, sao lại khó chơi như vậy, làm hỏng chuyện tốt đêm xuân của Minh Tuyệt, lại tới đây chọc tức hắn.  

 

 

“Đừng gây sự với ta, tính khí của ta không tốt cho lắm”. Bạch Chỉ hất tóc, xoay người rời đi, đến nhanh đi cũng nhanh.  

 

 

“Ngươi lợi hại”. Diệp Thành hít sâu một hơi, hắn cũng phải dám chọc đến nàng mới được, mụ đàn bà này là đế binh đó.  

 

 

Trước kia nếu không phải nàng là đệ tử của Đế Hoang, sớm đã ném nàng vào Thanh Lâu từ lâu rồi, nàng xinh đẹp như vậy, nhất định rất nổi tiếng.  

 

 

Nghĩ tới Thanh Lâu, hắn không khỏi nghĩ tới Tần Mộng Dao cùng Triệu Vân.  

 

 

Trước đây bọn họ đồng bệnh tương lân, bây giờ hắn đã tu thành chính quả, nhưng cô nương si tình đó lại không thể nhìn thấy Triệu Vân nữa  

 

 

Ai, theo một tiếng thở dài, hắn cũng trở lại phòng của mình.  

 

 

Sở Linh đã ngủ rồi, người có thai tất nhiên rất buồn ngủ.  

 

 

Diệp Thành đi tới bên giường, nhìn bụng của Sở Linh Nhi, trừng mắt nhìn, không có việc gì trêu chọc con cũng tốt.  

 

 

Nhưng mà bây giờ nhìn lại cực kì bất đắc dĩ, con không còn nữa rồi.  

 

 

Đúng thế, không còn nữa, ừm... nói đúng hơn là, hóa thành một bông hoa sen, hoa sen bảy màu, vô cùng thánh khiết.  

 

Sau khi nghiên cứu hơn mười hơi thở, hắn nhận ra rằng đó dị tượng của đứa nhỏ này, bẩm sinh đã được chuẩn bị, nó đang tự mình dung hợp với đạo tắc.  

 

 

Diệp Thành mỉm cười, còn chưa sinh ra đã có được tạo hóa như vậy, nếu như sinh ra rồi chắc sẽ có thiên phú kinh người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.