Chương trước
Chương sau
“Cả Linh Vực đều nợ hắn một mạng, kẻ cả Hỏa Phượng tộc ngươi đấy, hãy nghĩ cho kỹ”. Thanh Loan lão tổ từ từ nói.  

 

 

“Ông nói là Diệp Thành thì là Diệp Thành à? Đúng là nực cười”. Hỏa Phượng lão tổ cười lạnh: “Ông nghĩ lừa được lão phu à?”  

 

 

“Ông lựa đại một người ra đây lừa ai chứ?”. Thái tử Hỏa Phượng cười nhe răng: “Hôm nay, Thanh Loan tộc các ngươi tránh không nổi kiếp chết đâu”.  

 

 

“Ta phải hù hắn ta xíu rồi”. Diệp Thành lộ ra căn nguyên của mình mấy trăm năm qua, khí huyết vàng óng ngập trời sáng lóa lên như bị lửa đốt.  

 

 

“Hoang Cổ Thánh Thể”. Đôi mắt Hỏa Phượng lão tổ sáng lên lập lòe.  

 

 

“Thật… Thật sự là Diệp Thành?”, Hỏa Phượng tộc ồn ào thành một nùi.  

 

 

“Hắn… Hắn còn sống?”. Mọi người khắp nơi đều há to miệng bất ngờ, họ chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng không tin nổi.  

 

 

Thánh Thể, đúng là Hoang Cổ Thánh Thể, căn nguyên khí này không ai bắt chước được. Người thanh niên kia chính là Diệp Thành.  

 

 

“Chuyện này làm người ta bất ngờ quá, hắn đã chết từ đời nào rồi mà!”  

 

 

“Tuy hắn còn sống thì nên ở Chư Thiên chứ, sao lại chạy đến Linh Vực làm gì”. Nhiều người nghi ngờ đến đầu óc choáng váng, chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

 

 

“Cả đời hắn xưng là kẻ lợi hại, giết hai Đế đó! Sống là được”. Mọi người lấy ra tinh thạch ký ức, in dấu bức vẽ của Diệp Thành.  

 

 

Bức vẽ này lấy về cung, chắc chắn có thể trừ tà.  

 

 

Hỏa Phượng tộc lão tổ nhíu mày, thật sự rất bất ngờ.  

 

 

Diệp Thành còn sống, còn ở ngay Linh Vực. Thậm chí, hắn còn ở tại Thanh Loan tộc, tất cả chuyện này làm họ bất ngờ, trở tay không kịp.  

 

 

Sắc mặt của Thái tử Hỏa Phượng đen xì, cả người phát run.  

 

 

Hắn là Diệp Thành, là người từng giết hai Đế. May ngày đó hắn ta không ra tay tàn nhẫn, nếu không, con mẹ nó hắn ta đã xuống Hoàng Tuyền rồi!  

 

 

Biểu cảm đặc sắc nhất vẫn là tộc nhân Thanh Loan.  

 

 

Bọn họ hóa đá, nghẹn họng trân trối.  

 

 

Ai nghĩ đến một Thánh Nhân nhỏ bé, lại có bối cảnh khủng bố như thế. Hèn chi họ thấy quen mặt như thế, còn Thanh Loan che chở cho hắn nữa.  

 

 

Nếu họ cũng sẽ che chở cho ân nhân của mình!  

 

 

Lúc trước, họ còn mắt Diệp Thành nữa chứ. Họ thật xấu hổ, hôm đó giết Diệt Thần thì đã tạo nghiệt rồi!  

 

 

Thoáng chốc, sống lưng tộc nhân Thanh Loan đều đứng thẳng.  

 

 

Họ có Diệp Thành ở đây, có kẻ lợi hại này thì họ thắng chắc rồi.  

 

 

Tuy hắn chỉ là Thánh Nhân, nhưng lại có chiến tích rất huy hoàng đấy! Đứng chung với hắn là một vinh quang cao cả.  

 

 

“Ngươi… Ngươi từng giết Đại Đế à?”, Minh Tuyệt với Bạch Chỉ cũng giật mình, sắc mặt biến đổi rất thú vị, khóe môi co giật nhìn Diệp Thành.  

 

 

“Sao á, hai ngươi ‘hông’ biết à?”, Diệp Thành nhíu mày.  

 

 

“Giờ mới biết”. Hai người xoa mày, họ quen Diệp Thành cũng lâu nhưng cũng đầu tiên nghe chuyện này.  

 

 

Hai vị sư tốn chắc biết rồi mà cũng chả thèm nói họ biết!  

 

 

Hai đồ nhi của chí tôn vừa nghe xong… Thật sự thấy bị đả kích.  

 

 

Con mẹ cái  thế đạo gì thế này chứ, bên cạnh họ còn có một kẻ mang chiến tích giết hai đại đế. Chiến tích này đè chết người đấy!  

 

 

“Nể mặt, đâu ra. Tỉnh lại đi”. Diệp Thành gào lên: “Tiết trời đẹp quá, chiến đi”.  

 

 

“Dù là Diệp Thành thì sao, ngươi cũng chỉ là Thánh Nhân thôi”. Thái tử Hỏa Phượng cười lạnh, hung ác nhìn hắn.  

 

 

“Ngươi ngứa da nữa à!”, Diệp Thành vặn cổ.  

 


Lời hắn vừa dứt, ba đôi mắt kia lập tức lóe lên ánh sáng.  

 

 

Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên, lên Đại Thành có thể sánh vai với Đế. Nếu chúng nuốt được huyết mạch này, chắc chắn sẽ tạo hóa và tăng lên cấp nghịch thiên nhất.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.