Chương trước
Chương sau
 “Phải… Lâu rồi không gặp”. Thanh Loan cười ha hả.  

 

 

“Vợ ta xinh đẹp đúng không”. Diệp Thành nhếch môi cười.  

 

 

“Ngươi còn cần nói à”. Thanh Loan liếc Diệp Thành.  

 

 

Nàng ấy vừa dứt lời, đã nghe tiếng ầm ầm vang vọng khắp đất trời.  

 

 

Thanh Loan nghe tiếng này lập tức rút kiếm ra, nhìn vào phương xa ở không trung. Những tộc nhân của Thanh Loan cũng như nàng ấy, nhìn lên trời.  

 

 

Phương xa có đầy mây mù cuồn cuộn, tiếng sấm chớp nổ ầm ầm rung trời, sát khí ngút trời giống như thiên quân vạn mã lao nhanh đến đây.  

 

 

Nhìn kỹ lại mới thấy những bóng người kia đông nghịt một mảnh.  

 

 

Có kẻ cưỡi chiến xa, kẻ thì giẫm lên phi kiếm, hoặc cưỡi mây, cưỡi linh thú ùn ùn kéo đến như thủy triều.  

 

 

Hỏa Phượng tộc bủa vây khắp nơi ùa đến, trận chiến này rất to. Chúng bao vây quanh Tiên Sơn của Thanh Loan tộc.  

 

 

Tộc nhân Thanh Loan thấy thế sợ đến tái nhợt, lão tổ Thanh Loan cũng sợ hãi như thế. Bởi vì, trận thế của đối phương hơn gấp bội Thanh Loan tộc.  

 

 

“Tiến lên cùng ta”. Sở Linh kéo Diệp Thành đi thẳng đến gác mái.  

 

 

“Cuộc chiến của người ta mà? Nàng vội vã thế làm gì?”, Diệp Thành cười thầm.  

 

 

“Gấp, rất gấp”. Sở Linh vòng tay ngọc sau lưng Diệp Thành vài vòng, rồi nhéo một miếng thịt bên hông hắn, siết ba vòng.  

 

 

Diệp Thành đau đến nhe răng trợn mắt, bị Sở Linh đạp xuống vào gác mái.  

 

 

Trận chiến Hỏa Phượng Tộc mở ra lớn như thế, đương nhiên muốn diệt Thanh Loan tộc.  

 

 

Chuyện này đều do Diệp Thành mà ra, với lại quan hệ giữa họ với Thanh Loan thì họ cũng không ngồi xem được.  

 

 

Lần này, nàng kéo Diệp Thành đến là muốn cho hắn thông Minh Bạch Chỉ và Minh Tuyệt.  

 

 

Nàng không cần hỏi cũng biết Bạch Chỉ và Minh Tuyệt sẽ dẫn theo Đế binh đến, có Đế khí, nguy hiểm của Thanh Loan tộc sẽ được hóa giải.  

 

 

Ngoài Tiên Sơn của Thanh Loan tộc, đại quân Hỏa Phượng tộc đã ồ ạt vào chém giết.  

 

 

Tu sĩ xếp thành một hàng hình vuông, đông nghịt một mảnh, đứng đầy khắp Chư Thiên, phủ kín cả bầu trời.  

 

 

Vả lại cũng mở ra Hư Thiên Sát trận, Hư Thiên Tuyệt Sát Đại Trận, từng đại trận đều bị vỡ nát, uy lực cũng mất đi.  

 

 

Có thể thấy họ cầm chiến giáo đen kịt và sát kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh, đôi con ngươi đỏ như máu.  

 

 

Tiếng động chiến tranh lớn như thế, khó mà không khiến khắp nơi để ý. Có rất nhiều người rảnh rỗi, xách mông chạy đến đây xem cuộc vui.  

 

 

Hỏa Phượng tộc gây tiếng động rất lớn, người đến xem kịch cũng thành từng nhóm lớn.  

 

 

“Sao thế, lúc trước ta còn nghe nói Hỏa Phượng tộc với Thanh Loan tộc sắp đính hôn mà, sao lại thành chiến tranh rồi?”  

 

 

“Chắc chắn chuyện đính ước, kết hôn gì đó toang rồi”. Có người im lặng suy nghĩ, rồi nói.  

 

 

“Thế trận của Hỏa Phượng tộc chắc diệt sạch Thanh Loan tộc quá!”  

 

 

“Ba vị Chuẩn Đế đã có lực chiến gấp mười lần rồi, không bị diệt mới lạ”.  

 

 

Tiếng nghị luận liên tiếp tụ thành làn sóng, có rất nhiều người cảm thán, cũng có thương cảm. Họ nghĩ Thanh Loan tộc tránh không được kiếp nạn lớn này rồi.  

 

 

Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, tại Hỏa Phượng tộc có ba lão già một đen một trắng một tím bay lên không trung như ba ngọn núi uy áp khắp nơi.  

 

 

Họ đều là Chuẩn Đế, ba Đại lão tổ của Hỏa Phượng tộc.  

 

Ngoài số lượng Chuẩn Đế cũng bị chèn ép, các Đại Thánh, Thánh Vương cũng không thể ngóc đầu dậy nổi.  

 

 

“Giết, giết sạch nam, nữ từ giữa lại”. Thái tử Hỏa Phượng cũng đến, hắn ta hét lên trong không trung như chó điên.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.